Nhưng con người đều như vậy, hình như càng ngày càng tham lam. Quá trình vui vẻ, dần dần sẽ theo đuổi kết quả hạnh phúc. Đồng Hiểu đang mở một quyển sách, thẻ kẹp sách rơi từ bên trong ra.
Tấm thẻ kẹp sách rất tinh xảo, là cố và Chung Hân Văn mua lúc đi du lịch Hạ Môn hồi tốt nghiệp.
Nhớ lại lúc đó, bọn họ vẫn là chị em thân thiết nhất, thời gian đã khiến đôi bên càng ngày càng xa lạ. Nhìn lịch trên bàn làm việc, tuần sau chính là sinh nhật của Chung Hân Văn.
Từ trước đến nay, sinh nhật của Chung Hân Văn, Đồng Hiểu đều chưa từng tặng quà gì quý giá, nhưng lần nào cũng sẽ dùng cả tấm lòng để chuẩn bị. Nhớ có một lần Đồng Hiểu đích thân làm bánh sinh nhật ở cửa hàng bánh ngọt, hôm đó Chung Hân Văn thậm chí còn cảm động đến rơi nước mắt. Cô ôm Đồng Hiểu, vừa khóc vừa nói, “Cả thế giới này chỉ có cậu là nhớ sinh nhật tó.”
Sao Đồng Hiểu lại không nhớ chứ, mỗi lần sinh nhật cô cũng chỉ có Chung Hân Văn nhở. Chung Hân Văn có tiền, lần nào cũng mua quà rất đắt cho Đồng Hiểu. Năm đầu tiên đi làm, Chung Hân Văn tặng Đồng Hiểu một cái túi hơn một trăm nghìn tệ.
Đồng Hiểu rất ít dùng cái túi xách đó, cứ cảm thấy khí chất của mình không xứng, mỗi lần dùng cô đều vô cùng cẩn thận. Nhưng rất nhiều lúc chính là như vậy, càng sợ, càng dễ mất đi. Một lần ở trên tàu điện ngầm, túi bị người ta rạch mất. Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475170/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.