Chương trước
Chương sau
“Mày bớt lắm điều với tao đi, năm nay party sinh nhật của máy tổ chức ở nhà đi, mời cả Đồng Hiểu bạn thân nhất của mày đến nữa.”

Chung Hân Văn biển sắc, “Mời cậu ấy đến làm gì? Mời đến cho chị bắt nạt à?” Chung Hân Nhiên tự giễu nói, “Bây giờ tao đâu dám bắt nạt nó, nó là người phụ nữ của anh Thẩm.”

Chung Hân Văn híp mắt lại, như có điều suy nghĩ nói: “Hóa ra chị vẫn ôm hy vọng với anh Thẩm. Chị đi xem mặt với người ta, người ta lại chướng mắt chị, sao chị còn quấn lấy không buông chứ? Anh ta đối xử với Đồng Hiểu rất tốt, gần như ngày nào cũng đưa đón cậu ấy đi làm, nhân lúc còn sớm chị mau dẹp cái suy nghĩ đó đi.”

Chung Hân Nhiên giễu cợt, nói rõ từng chữ, “Mày tưởng là Đồng Hiểu sẽ là chốn trở về cuối cùng của Thẩm Thần Bằng à? Đừng có nằm mơ nữa, ngưỡng cửa nhà họ Thẩm cao như vậy, còn có thể để Đồng Hiểu bước vào à? Hơn nữa, Đồng Hiểu đối với Thẩm Thần Bằng mà nói chỉ là tươi mới nhất thời mà thôi, đợi sự mới mẻ này qua đi rồi, ai còn coi nó ra gì nữa.”

Chung Hân Văn không phục, gắt lên: “Cho dù như thế nào, chung quy Đồng Hiểu cũng từng ở bên anh Thẩm, chị thì sao, ngay cả cơ hội như vậy chị cũng không có.” “Nếu như chỉ là bị vui đùa một chút, sau đó đá đi, cơ hội như vậy tạo không thèm.” “Đồng Hiểu sẽ không bị đá đâu, cậu ấy ưu tú thuần khiết như vậy, đàn ông đều thích.” Chung Hân Nhiên châm chọc, “Cho nên người đàn ông mày yêu mến cũng thích nó?” Chung Hân Văn tức giận chạy về phòng. Đồng Hiểu mang quà tặng Chung Hân Văn đến trường, Hà Thu Đình nhìn thấy, chế nhạo cô, “Đây quả nhiên là khi thể của người bám được vào người giàu có, đôi giày này mấy nghìn tệ thế?”

“Đây là quà tặng Chung Hân Văn.” “Chậc chậc, Đồng Hiểu, cô vì kết giao với người có tiền mà chịu bỏ vốn thật đấy. Bản thân không nỡ mua đôi giày tốt hơn mà đi, lại tặng cho Chung Hân Văn đôi đắt như vậy. Cô quả nhiên là người tâm cơ.”

Hà Thu Đình chính là người ăn nói độc địa như vậy, Đồng Hiểu đã quen rồi, không so đo quá nhiều với cô ta. Đang lúc cô do dự lúc nào cầm đi cho Chung Hân Văn thì buổi trưa Chung Hân Văn đã chạy đến tìm cô. “Đồng Hiểu, thứ bảy này cậu rảnh không?” Đồng Hiểu suy nghĩ một chút, chủ nhật Thẩm Thần Bằng mới về, vì vậy cô gật đầu. “Thứ bảy đến nhà tôi đi, tôi tổ chức một buổi party sinh nhật ở nhà.”

“Tớ có quà tặng cậu này.” Đồng Hiểu đưa giày cho Chung Hân Văn. Chung Hân Văn nhìn thấy logo trên cái hộp, khoảnh khắc đó, mắt cô hơi cay cay. Nhưng cô vẫn cứng miệng nói, “Ở bên anh Thẩm quả nhiên là khác hẳn.”. Hà Thu Đình hiểu nhầm không sao, Đồng Hiểu cũng không muốn giải thích thêm gì, nhưng cô không muốn Chung Hân Vãn hiểu nhầm. “Tớ không tiêu tiền của anh ấy, đây là tớ dùng tiền lương của mình mua.” Chung Hân Văn sầm mặt xuống, hừ nhẹ nói: “Không phải ba cậu bị bệnh cần dùng tiền gấp à, sao lại mua cho tôi món quà đắt thế này?” Đồng Hiểu cầm tay cô, cười nói, “Cậu không cần lo lắng cho tớ, trước đó ba tớ bị bệnh, tớ dịch ba phần tài liệu cho một công ty lấy được mười nghìn tệ, tớ gửi hết về nhà rồi. Bây giờ ba tớ đã khỏe hơn, đã xuất viện rồi.” Ngực Chung Hân Văn đau thắt. Cô gái này luôn rất dễ chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng người khác, khiến người khác cảm thấy, đứng ở trước mặt cô, mình vô cùng nhỏ bé. Chung Hân Văn nhận lấy cái hộp, khàn giọng hỏi cô, “Cậu sẽ tham gia party sinh nhật của tôi chứ?” Đồng Hiểu gật đầu, “Đương nhiên rồi.”

“Đến lúc đó tôi đi đón cậu.” Dùng một chút, cô lại nói, “Cảm ơn cậu vì món quà này.” Khoảnh khắc Chung Hân Văn quay người đi, nước mắt rơi xuống. Tất cả mọi sự cảm động của cô đều do Đồng Hiểu mang đến, nhưng người cô yêu nhất, yêu nhiều năm như vậy lại yêu Đồng Hiểu. Cái nút thắt trong lòng đó không làm sao tháo gỡ được.

Sáng sớm ngày thứ bảy, Chung Hân Văn đã kéo Đồng Hiểu ra ngoài đi mua đồ cùng, bố trí party buổi tối. “Tôi hôm nay có rất nhiều người à?”

Chung Hân Văn gật đầu, “Ừ, có không ít người, chị tôi lăn lộn trong giới rất ghế, chị ấy từng dẫn tôi đi chơi mấy lần, hôm nay rất nhiều người trong đám người đó cũng đến, nói là tất cả mọi người mượn cơ hội này náo nhiệt một chút.”

Đồng Hiểu vừa nghe thấy nhiều người, trong lòng liền không thoải mái. Cái giới Chung Hân Văn chơi chính là giới của Thẩm Thần Bằng, cô không biết nên đối mặt với bạn bè của Thẩm Thần Bằng thể nào.

Đồng Hiểu bận rộn cả ngày với Chung Hân Văn, chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ từ trước. Chi phí của bữa tiệc này cực kỳ lớn, chỉ riêng rượu thuốc chuẩn bị cho đám con cái nhà giàu kia thì đã là con số dọa người rồi.

“Không sao, dù sao lần party này cũng do chị tôi thanh toán.”

“Thật ra chị cậu cũng rất tốt với cậu.”.

Chung Hân Văn không để tâm bĩu môi, “Chị ấy chính là một người ham chơi, muốn mượn cơ hội này tụ tập bạn bè của chị ấy đến nhà tôi chơi vui vẻ một trận, thuận tiện để cho mọi người nhìn thấy địa vị của chị ấy ở nhà. Chút tâm từ đó còn có thể giấu được tôi à?”

“Đúng rồi, chị tôi luôn ái mộ người đàn ông của cậu, cậu biết không?” Đồng Hiểu cau mày, không lên tiếng.

“Tối hôm nay cho dù chị tôi nói gì ở trước mặt cậu, cậu cũng đừng nghe, chị ấy chính là không nhìn nổi cậu và anh Thẩm hạnh phúc.”

Buổi tối, không ít người kéo đến nhà, có một số người Đồng Hiểu còn có ấn tượng rất sâu sắc, cô không biết phải chào hỏi thế nào, chỉ đành cười với từng người. Có mấy người không chút kiêng dè quan sát cô, khiến cô rất không thoải mái. Chương Lâm Vân cũng đến, nhìn thấy Đồng Hiểu, anh ta hơi ngẩn ra, sau đó ánh mắt có chút mơ màng, đưa quà cho Chung Hân Văn rồi tìm một chỗ trong góc ngồi xuống. Đồng Hiểu thấy Chung Hân Văn nhận quà của Chương Lâm Vân rồi cẩn thận đặt sang bên cạnh, trong mắt tràn đầy vui vẻ. Từ trước đến giờ cô gái này luôn không biết che giấu tình cảm của mình ở trước mặt người ngoài, có lẽ tất cả mọi người đều có thể nhìn ra sự yêu mến của cô với Chương Lâm Vân. Có người bắt đầu nói đùa, “Lâm, em chung thích cậu như vậy, hôm nay là sinh nhật em ấy, làm sao có thể dùng một món quà là xong được, thế nào cũng phải tặng một nụ hôn chứ.” Chung Hán Văn xấu hổ đỏ mặt, Chương Lâm Vân thì ngồi im ở trong góc không nhúc nhích, dán mắt vào Đồng Hiểu.

Đồng Hiểu nhìn đi chỗ khác, chỉ muốn tìm chỗ mà trốn đi.

“Lâm, em Chung đang đợi kia, hôm nay thế nào cũng phải dâng nụ hôn này chứ.”

Lúc này Chương Lâm Vân mới hoàn hồn lại, trầm giọng nói, “Em gái đón sinh nhật, đúng là nên tặng một nụ hôn.” Chương Lâm Vân nói rồi đi đến trước mặt Chung Hân Văn.

Đồng Hiểu cũng không nhịn được căng thẳng, căng thẳng thay Chung Hân Văn.

Nhưng Chương Lâm Vân rất gian xảo, anh ta chỉ hôn nhẹ lên trán Chung Hân Văn, nụ hôn rất lịch sự, phá vỡ bầu không khí ái muội ở hiện trường. Cũng coi là cho nhau bậc thang để xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.