Cung Chủ Nhi lập tức xấu hổ, khóe miệng cô ta giật giật, nói lí nhí: “Mặc kệ thế nào, anh cứ cho bác gái nằm viện trước đi đã, sức khỏe của bác gái quan trọng hơn cả.”
Mạc Trọng Huy làm thủ tục nhập viện cho Đường Tĩnh Vi, để bà ta tĩnh dưỡng ở trong viện mấy ngày
Xong xuôi thủ tục trở về phòng bệnh, lúc đi tới cửa hắn nghe được cuộc đối thoại ở bên trong
“Chủ Nhi, bác gái đúng là một người không có phúc, cháu tốt như vậy mà Huy nhà bác lại không nhìn thấy
Cái con bé An Noãn kia lần nào gặp bác cũng làm bác tức chết, nhưng mà con trai bác lại thích cô ta
Lần trước vô tình gặp được cô ta ở trên đường, bác bị cô ta làm cho tức giận đến mức sau đó trở về mà vẫn đau lòng rất lâu, nhưng mà bác không dám nói với con trai, sợ nó lại cảm thấy bác ngăn trở nó và An Noãn, bác làm mẹ mà càng ngày càng phát nghẹn
Tốn công mà không có kết quả gì, kết quả là con trai bác vẫn ghét bác
Bác rất muốn có cháu làm con dâu, cháu khéo hiểu lòng người, lại biết đạo lý” “Bác gái, nếu như bác mở lòng ra cùng nói chuyện với cô An thì có lẽ cô ấy cũng không xấu như bác nghĩ đâu ạ.” “Thôi thôi, bác không muốn mở lòng đâu, con bé đó nó cũng sẽ không nhận
Đứa bé sinh ra lâu như vậy rồi mà bác muốn gặp nó một lần, chỉ một yêu cầu đơn giản như vậy mà con bé đó vẫn từ chối, không nể nang chút nào
Nó đúng là người phụ nữa độc ác.” Mạc Trọng Huy nghe không nổi nữa nên đẩy cửa đi vào
Đường Tĩnh Vi tức thời ngậm miệng
Hắn đi đến bên giường và nói: “Con đã làm xong thủ tục nằm viện, cũng mời điều dưỡng chăm sóc cho mẹ rồi.” “Nếu thật sự phải nằm việc thì đừng tìm điều dưỡng, có Chủ Nhi chăm sóc cho mẹ là được rồi.” Mạc Trọng Huy nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa
Hắn ở bệnh viện với Đường Tĩnh Vi đến tối, Cung Chủ Nhi cũng ở đó
Ba người ở trong phòng bệnh làm bầu không khí có vẻ hơi kì lạ
Vì có Mạc Trọng Huy ở đây nên hai người cũng không trò chuyện nhiều, chỉ nói về vài việc vặt vãnh bình thường trong sinh hoạt.
Thấy trời đã tối, Đường Tĩnh Vi mới nói với Mạc Trọng Huy: “Huy, con đi về nghỉ ngơi trước đó, có Chủ Nhi ở đây chăm sóc cho mẹ là được rồi.”
Mạc Trọng Huy cau mày, nói: “Mẹ, con đã mời điều dưỡng chăm sóc cho mẹ rồi, dù gì cô ta cũng là người ngoài.”
“Cái gì mà người ngoài, nó như con gái của mẹ vậy, con cử nhất định phải khiến mẹ tức giận mới được à? Không làm cho mẹ tức chết thì không cam tâm?”
Mạc Trọng Huy thỏa hiệp
“Được được, mẹ muốn thế nào thì thể đi.”
“Trước khi đi, Mạc Trọng Huy do dự nói: “Con nghĩ mẹ có hiểu lầm với An Noãn, con ở cùng với An Noãn hơn mười năm, cô ấy là người như thế nào con biết rõ nhất
Mặc dù cô ấy hơi tùy hứng, hơi nóng tính, nhưng cô ấy tốt bụng, con hi vọng mẹ đừng dùng những từ ngữ không hay để nhục mạ cô ấy.” Từ bệnh viện đi ra, hắn không biết nên lái xe đi nơi nào
Lúc trước nghĩ hôm nay muốn đến nhà họ Thẩm, nhưng bận bịu cả ngày, giờ bình tĩnh lại rồi thì hắn lại không có dũng khí đến đó nữa
Không phải hắn sợ Thẩm Diệc Minh, mà là ngay đến chính hắn cũng không dám hứa chắc, trong cuộc sống tương lai có thể lại để An Noãn phải chịu tổn thương lần nữa hay không, hắn có cảm giác mình bất lực khi bảo vệ cô
Lái xe trong thành phố nhộn nhịp và tấp nập này, vòng qua vòng lại tìm không thấy điểm cuối cùng
Bất tri bất giác hẳn vẫn tới nhà họ Thẩm
Có lẽ Thẩm Diệc Minh đã ra lệnh nên hắn bị cảnh vệ ngăn lại.
“Cậu Mạc, thủ trưởng chúng tôi đã có lệnh, về sau cậu không thể vào trong.” “Nếu như tôi nhất định phải vào thì sao?” Cảnh vệ tỏ ra khó xử, anh ta nói: “Vậy chúng tôi chỉ đành không khách khí” Thẩm Thần Bằng lái xe về nhà, thấy cảnh này, anh ta mắng cho hai cảnh vệ một trận tơi tả: “Các người muốn không khách khí với ai hả? Thật to gan, cẩn thận ông nội tôi lột da các người.” Cảnh vệ vô cùng đau đầu: “Cậu chủ, chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi, xin cậu không nên làm khó chúng tôi.” Thẩm Thần Bằng cũng biết, không thể cứ đưa Huy xông vào được, anh ta vỗ nhẹ vai Mạc Trọng Huy: “Huy, cậu chờ tôi, để tôi đi tìm ông nội hỗ trợ
Ông già nhà tôi có hung ác thê hung ác nữa thì cũng không được bằng công nội đâu, cậu cứ chờ ở đây.” Mạc Trọng Huy lắc đầu: “Không cần làm phiền đến ông ngoại đâu, tôi đi trước.” “Huy, dù sao cậu cũng đến rồi, không được nhìn thấy con, cậu cam tâm sao?”
Không cam tâm thì sao, giờ hắn mà xông vào thì xác định chắc chắn sẽ tạo thành bầu không khí giương cung bạt kiếm ở nhà họ Thẩm
Thẩm Thần Bằng nhìn theo hắn lái xe rời đi mà không nói ra lời
Từ công ty Mạc Trọng Huy lái xe tới đây mất ít nhất phải một giờ, vừa đi vừa về là hai giờ, thế mà còn không được nhìn mặt con, ngẫm lại khiến người ta cảm thấy chua xót
Những người đứng xem như bọn họ chỉ nhìn thôi mà cũng thấy đau lòng, sốt ruột, nhưng cũng chỉ đành bất lực
Ông già nhà anh ta mặc dù rất chuyên chế, nhưng chỉ cần lòng An Noãn kiên định thì ông ấy cũng không hung ác được với An Noãn
Chỉ tiếc là An Noãn cũng không chịu tiếp nhận Huy, dù những người khác có cố gắng đến đầu cũng vô dụng.
Thẩm Thần Bằng thở dài đi vào nhà
Lúc này, An Noãn đang ôm con trai ngồi chơi rất vui vẻ trên ghế sofa, mới hai tháng mà thằng bé đã thành công lẫy lần đầu tiên, làm mọi người rất mừng
Thậm chí ông cụ Thẩm còn gọi điện cho Thẩm Thần Bằng, bảo anh ta trở về nhìn thẳng bé lẫy.
Thẩm Thần Bằng vội vàng kết thúc bữa tiệc để về nhà
Bên trong cái nhà này, chắc anh ta là người bể thằng bé ít nhất, nhưng lúc nào anh ta cũng nhớ thằng nhóc con này
Anh ta không cách nào tưởng tượng được tâm tình của Mạc Trọng Huy, không được gặp con mấy ngày thì phải nhớ đến mức nào.
Trong phòng khách, thằng bé ngày càng sôi nổi hơn dưới sự trêu chọc của mọi người, nó liên tục cười khanh khách
Ông cụ Thẩm kiêu ngạo, nói: “Có nhà ai là em bé mới được hai tháng đã lẫy chứ, con nhà người ta hai tháng còn chưa nhấc được đầu ấy, con cháu nhà họ Thẩm ta đúng là đặc biệt
Ông thầy, qua vài tháng nữa là thằng bé sẽ biết bò đấy.”
An Noãn bật cười: “Ông ngoại, lời này của ông nói trong nhà còn được, để truyền đi ra ngoài người ta chê cười cho mất ạ.” “Ai dám chê cười? Ông nói đểu là sự thật!” Thằng bé thấy An Noãn đang cười, cũng phát ra tiếng cười khanh khách.
Xem này, Đinh Đinh cũng đang cười ông đấy ạ.”
Thẩm Thần Bằng nhìn cảnh tượng cả nhà vui vẻ trong phòng khách mà trong lòng có cảm giác rất khó chịu.
Nhìn như một gia đình mỹ mãn, nhưng anh ta lại luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Nhìn bé con đáng yêu là anh ta lại nhớ tới bóng lưng cô đơn lúc quay người rời đi của Mạc Trọng Huy
An Noãn ôm bé con chơi dưới nhà một lúc lâu, cho đến khi thằng bé bắt đầu khóc ầm lên, An Noãn mới ôm nó về phòng dỗ ngủ
Rốt cuộc thì cũng là con do cô mang nặng tám tháng sinh ra, An Noãn ở nhà chơi với thằng bé mấy ngày mà bây giờ mỗi lần muốn ngủ, thằng nhóc này lại nhất định phải được An Noãn dỗ dành, nằm ở trong ngực An Noãn một lúc mới có thể ngủ được
Nếu để người khác ru là nó phải khóc một lúc.
Nhắc tới cùng kỳ quái, người Đinh Đinh thích nhất trong nhà này là An Noãn, tiếp theo chính là Thẩm Diệc Minh
Thời gian Thẩm Diệc Minh ở nhà rất ít, tất nhiên cũng không ốm được thằng bé nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thẩm Diệc Minh là thằng bé đều sẽ hưng phấn nghiêng người về phía ông, lần nào cũng khiến Thẩm Diệc Minh vui vẻ.
An Noãn cho nó uống sữa, rồi bể trên tay đung đưa mấy cái mà thằng bé đã ngủ ngon lành trong ngực cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]