Thận trọng đặt nó xuống giường, cô khẽ hôn trán thằng bé
Cô thích ngửi mùi sữa thơm trên người thằng bé, thích ngắm nhìn khuôn mặt nho nhỏ của nó
Có lúc, cô có thể nằm ở bên cạnh mà ngắm nó một giờ liền, có ngắm 1 thể nào cũng không đủ
Cô luôn có thể nhìn thấy một gương mặt phóng to ở trên khuôn mặt của thằng bé, mỗi lúc như vậy, cô lại cảm thấy tim mình thắt lại.
Thẩm Thần Bằng nhẹ nhàng gõ cửa rồi đi vào
An Noãn giúp bé con đắp chăn, cô xoay người thấp giọng hỏi anh ta: “Anh vào xem Đinh Đinh à? Anh vào chậm rồi, nó đã ngủ.”
“An Noãn, anh có mấy lời muốn nói với em.”
An Noãn nhíu mày: “Anh muốn nói cái gì?”
Thẩm Thần Bằng do dự, nói: “Hôm nay Huy tới đây, những cảnh vệ không cho cậu ta vào
Anh đang nghĩ, có phải tối nào cậu ta cũng đến đây, rồi thất vọng quay về không.”
Lông mày An Noãn cau chặt.
“Anh muốn nói gì cứ nói thẳng đi.”
Thẩm Thần Bằng hơi tức giận: “Anh muốn nói gì chẳng lẽ em không biết? An Noãn, vì sao bây giờ em lại trở nên tàn nhẫn như vậy? Huy đáng thương biết bao
Đúng là ban đầu cậu ta đã làm chuyện sai, khi đó chúng ta đều rất hận cậu ta, mắng cậu ta, nhưng chuyện đã qua rồi, em nhất định phải giữ mãi trong lòng sao? Anh không quan tâm giữa người lớn các em có mâu thuẫn gì, nhưng đứa trẻ luôn luôn là vô tội, em dựa vào cái gì mà tước đoạt cơ hội để đứa bé được ở với ba nó
Em không cảm thấy em và ba anh hơi quá đáng à?” An Noãn thản nhiên nói: “Đây không phải là ý của em.”
“An Noãn, em không thấy được cảnh cậu ta bị cảnh vệ cản lại ở cửa ra vào đấy, nếu em thấy được bóng lưng cô đơn bỏ đi của cậu ta khi ấy thì em nhất định cũng sẽ đau lòng
Mỗi người đều có lúc làm sai, em có dám nói trong thời gian các em yêu nhau, em không hề làm việc gì sai không?” An Noãn lẩm bẩm: “Em sẽ nghĩ cách khuyên bác hại.”
“An Noãn, em vẫn chưa rõ sao? Khuyến ống già là một chuyện, còn em có thể mở lòng đón nhận Huy không lại là chuyện khác
Đinh Đinh cần một gia đình hoàn chỉnh, cho dù người trong nhà mình đều rất yêu thương thằng bé, nhưng chúng ta cũng không bằng ba của thằng bé được
Noãn Noãn, đời người có thể có được mấy năm tháng dùng để lãng phí chứ
Hai đứa đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy rồi mà còn lại muốn tiếp tục nữa sao?”
An Noãn mím môi, lạnh nhạt đáp lại: “Anh, em đã biết, em sẽ suy nghĩ thật kĩ
Muộn rồi, anh đi nghỉ đi.”
Thấy thái độ qua loa của An Noãn, Thẩm Thần Bằng chỉ biết thở dài
“An Noãn, việc mà những người ngoài như bọn anh có thể làm chỉ là khuyên em, bọn anh không thể thay em quyết định bất cứ việc gì
Nhưng anh lấy thân phận của người đã từng trải qua mà nói cho em biết, có đôi khi, bỏ qua, tức là lỡ cả một đời.”
Anh ta đã từng bỏ lỡ Cố Thu, sau này trong rất nhiều ngày anh ta đã đau vô số lần đến mức khó mà thở được
Nhưng cho dù anh ta có đau, có hối hận, có nỗ lực thì cũng vô dụng
An Noãn nằm ở trên giường, bên cạnh cô là thằng bé đang ngủ say
Cô nắm lấy tay nó ở trong lòng bàn tay mình, giây phút này, trái tim cô mới có cảm giác được lấp đầy
Gần đây ngày nào Mạc Trọng Huy cũng đến bệnh viện với Đường Tĩnh Vi
Bệnh tim có thể coi là lớn, cũng có thể coi là nhỏ, bác sĩ nói quan trọng nhất là không được để lại bị kích thích, phải chú ý nghỉ ngơi lấy lại sức
Ngày nào Cung Chủ Nhi cũng đến bệnh viện với Đường Tĩnh Vi, cô ta biết cách nói chuyện, luôn có thể dỗ Đường Tĩnh Vi vui vẻ.
Mạc Bạch Linh chưa từng tới bệnh viện lần nào, trong nội tâm bà ta ít nhiều cũng cảm thấy hơi oán giận Đường Tĩnh Vi
Dù sao khi Mạc Trọng Huy đuổi bà ta đi, Đường Tĩnh Vi lại không ngăn cản con mình, cho tới bây giờ bà ta vẫn còn đang ở lại trong căn hộ của Cung Chủ Nhi.
Hôm Đường Tỉnh Vi xuất viện, Mạc Bạch Linh mới cùng Cung Chủ Nhi tới bệnh viện
Nhìn thấy Mạc Trọng Huy, nét mặt bà ta lập tức chìm xuống, trông có vẻ rất không vui.
Mạc Trọng Huy đứng ở một bên, cũng không chào hỏi bà ta.
Mạc Bạch Linh nói bằng giọng châm chọc: “Tôi nói chứ, nếu không phải Chủ Nhi lôi kéo tôi tới đây thì với cái kiểu đến mà không được chào đón thế này đúng là tự chuốc nhục vào mình”
Đường Tỉnh Vi cau mày, nói: “Ai không chào đón em nào, không có chuyện đấy đâu.” Mạc Bạch Linh nhìn Mạc Trọng Huy, cố ý nói: “Chủ Nhi đúng là một cô gái tốt khéo hiểu lòng người, sau này có ai cưới được cháu thì đúng là có phúc
Chỉ tiếc cái phúc này đưa đến trước mặt một vài người còn không biết quý trọng.” Mạc Trọng Huy không có phản ứng gì cả, như thể không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Cung Chủ Nhi liếc nhìn Mạc Trọng Huy, cô ta cắn răng.
“Chủ Nhi, không sao hết, có vài người không hiểu được thế nào là quý trọng, nhưng sẽ luôn có người biết quý trọng cháu
Một cô gái ưu tú như cháu nhất định có thể tìm được một người đàn ông tốt yêu thương cháu.”
Cung Chủ Nhi lòng đắng chát nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Cô ta cố gắng tiếp cận mỗi người ở nhà họ Mạc, không tỏ bản tính tiểu thư ở trước mặt hai bà
Mạc Bạch Linh không có chỗ ở, cô ta cho Mạc Bạch Linh ở trong căn nhà cô ta vừa mua
Đường Tỉnh Vi bị bệnh phải nằm viện, ngày nào cô ta cũng vào bệnh viện
Cô ta chỉ hi vọng Mạc Trọng Huy có thể thỉnh thoảng nhìn thấy được cô ta, biết đến sự tồn tại của cô ta
Thế nhưng mà hắn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một chút, đây là lần đầu tiên cô ta nếm trải loại cảm giác thất bại.
Từ lúc sinh ra cô ta đã có cảm giác ưu biệt, bên cạnh cô ta ít nhiều gì cũng có những nam sinh vì tiền tài địa vị của nhà họ Cung mà liều mạng theo đuổi cô ta
Lên đại học, thậm chí còn có nam sinh đánh nhau vì cô ta, có nam sinh vì cô ta mà tự tử
Cô ta nghĩ không ai có thể có được gia nghiệp, tiền tài và địa vị như nhà họ Cung
Thế nhưng khi gặp được Mạc Trọng Huy, người đàn ông mà cô ta cảm thấy môn đăng hộ đối với mình thì tất cả mọi thứ đều trở thành không thể
Cô ta thừa nhận dáng dấp mình đã từng không đẹp, nhưng cô ta có tiền, trải qua mấy lần phẫu thuật thẩm mỹ, hiện giờ cô ta cũng có cằm nhọn, mắt to, sống mũi cao
Nhìn tổng thể cũng được coi là người đẹp tiêu chuẩn
So sánh với An Noãn thì cô ta chỉ có đẹp hơn chứ không kém, mà quan trọng là cô ta trẻ trung hơn rất nhiều
Chẳng phải đàn ông đều thích những cô gái trẻ tuổi à, nhưng vì sao khi cô ta đứng trước mặt Mạc Trọng Huy, lại hoàn toàn không có sức hấp dẫn với hắn.
“Huy, con qua đây.” Đường Tỉnh Vi gọi Mạc Trọng Huy đến bên cạnh mình, nghĩ thầm hôm nay đúng là một cơ hội cực tốt
“Huy, con bận rộn công việc như thế, bình thường cũng không có thời gian chăm sóc cho mẹ, nếu không hay là để cô con chuyển về nhà đi, ít nhất cũng bầu bạn được với mẹ, nếu không lỡ hôm nào mẹ ngất xỉu ở trong nhà lại không có ai biết.” Mạc Trọng Huy nói bằng giọng lạnh nhạt: “Mẹ, con đã sắp xếp xong hết rồi, sau khi mẹ xuất viện sẽ có người đến chuyên để chăm sóc cho mẹ.” Mạc Trọng Huy làm Mạc Bạch Linh nổi giận, bà ta gào lên: “Đủ rồi, ai muốn về lại nhà họ Mạc chứ? Cho dù có dùng kiệu tám người nâng mời tôi về, tôi cũng không quay về đâu!” Mạc Bạch Linh vừa đến không bao lâu đã bị chọc tức bỏ đi mất.
Đường Tỉnh Vi chỉ biết thở dài.
Làm xong tất cả các thủ tục, Mạc Trọng Huy đưa Đường Tĩnh Vi về nhà.
Đây là lần đầu tiên Cung Chủ Nhi ngồi trên xe của Mạc Trọng Huy
Nhà họ Cung nhà cô ta không thiếu xe tốt
Cô ta là con một nên ba cô ta luôn rất hào phóng với cô ta
Quà sinh nhật mười tám tuổi của cô ta là một chiếc siêu xe thể thao nhập khẩu giá trị vài triệu
Nhớ năm đó khi cô ta lái nó tới trường học, không biết đã có bao nhiêu người ghen tị.
Nhưng hôm nay ngồi cạnh Đường Tĩnh Vi trên xe của Mạc Trọng Huy, cô ta lại cảm thấy vô cùng kích động và hưng phấn, vì loại cảm giác này, muốn cô ta nỗ lực hơn nữa cũng cam tâm tình nguyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]