Chương trước
Chương sau
An Noãn rút tay mình ra khỏi tay hắn, cầm điện thoại lên gọi cho Trương Húc, dặn dò đơn giản đầu kia, “Trợ lý Trương, đến nhà họ Thẩm một chuyển, đón Mạc Trọng Huy đi.”

Cáp điện thoại, cô xoay người rời đi. Mạc Trọng Huy dùng sức giữ lấy cổ tay cô, giọng nói gần như cầu xin, “An Noãn, cho anh thêm một cơ hội nữa, để anh cùng em đón con chào đời.”

Cô lắc đầu, “Mạc Trọng Huy, anh nhìn thấy rồi đấy, giữa chúng ta thật sự có quá nhiều tổn thương. Buông tay đi, để cho chuyện trở nên đơn giản một chút.”

Cô rút tay ra, đi thẳng lên tầng. Hắn giơ tay ra muốn bắt lấy, nhưng làm thế nào cũng không chạm vào cổ được. An Noãn trở về phòng, khoảnh khắc cửa đóng lại, nước mắt cô cũng không thể khống chế được nữa chảy xuống. Ba bác dâu đều đang khuyến Mạc Trọng Huy, “Huy, cháu cho Noãn Noãn thêm một chút thời gian đi, dù sao nhất thời con bé cũng không có cách nào tiếp nhận được.”

“Huy, bác bôi thuốc cho cháu trước, nếu không vết thương nhiễm trùng sẽ không tốt đâu.”

“Đúng vậy, Diệc Minh ra tay nặng như vậy, chắc chắn sẽ để lại sẹo.” Tiết Ngọc Lan áy náy nói.

Mạc Trọng Huy giống như mất hồn phách, một mình đi ra ngoài cửa. Ba bác dâu ở sau lưng gọi tên hắn, hắn như không nghe thấy. Đậu Nhã Quyên lo lắng, “Làm thế nào đây? Huy như vậy làm sao có thể lái xe được. Bảo tài xế đưa nó đi đi.”

Lúc bọn họ đuổi ra ngoài, Mạc Trọng Huy đã lái xe rời đi rồi. “Lần này thì hay rồi, nếu như trên đường xảy ra chuyện gì...”

“Sao số hai đứa bé này lại khổ như vậy chứ, rốt cuộc lúc nào mới kết thúc đây?”

Miêu Dung thở dài, căm hận nói: “Đường Tĩnh Vi thật đúng là, chẳng lẽ Huy không phải là con trai ruột của bà ta sao? Sao bà ta lại nhẫn tâm đối xử với nó như vậy chứ?” Đậu Nhã Quyền cũng thở dài, “Đường Tĩnh Vi này chị không tiếp xúc nhiều, nhưng biết bà ta yêu chồng mình sâu đậm, một người phụ nữ hồ đồ như vậy thật không xứng làm mẹ.”

Thật ra Tiết Ngọc Lan cũng buồn khổ, bởi vì bà nghĩ đến mình. Bà cũng quá yêu chồng mình nên mới bỏ lỡ quá trình trưởng thành thời thơ ấu của con trai mình. May mà vợ chồng bọn họ đều kịp thời tỉnh táo, tất cả vẫn còn kịp bù đắp. “Em đi lên xem Noãn Noãn thế nào rồi, bây giờ chắc chắn nó cũng không dễ chịu.” Tiết Ngọc Lan nói rồi đi lên tầng.

Bà khẽ đẩy cửa phòng ngủ của An Noãn ra, cô đang ngồi ở trên thảm, ôm lấy hai chân mình, khóc lóc thảm thương.

Bà đi đến đỡ An Noãn lên, thở dài nói: “Cháu gái, sao cháu phải khổ như vậy chứ! Nếu không bỏ được Huy, đau lòng nó, vì sao phải cự tuyệt đến cũng như vậy? Mở rộng lòng, cho nhau thêm một cơ hội không được sao?”

Giọng cô nghẹn ngào, còn rất khàn, nghe mà khiến người ta đau lòng.

“Cháu không dám, không dám yêu anh ấy nữa, không dám ở bên nhau nữa.” Tiết Ngọc Lan xoa đầu cô, “Bác biết, cháu gái, cháu chịu khổ rồi.” An Noãn ôm Tiết Ngọc Lan khóc như mưa. Lúc trợ lý Trường chạy đến nhà họ Thẩm, Mạc Trọng Huy đã sớm đi rồi. Đậu Nhã Quyên dặn dò cậu ta, “Nhất định phải tìm được Huy, nó bị thương nặng, nếu như không kịp thời tìm được để xử lý vết thương, sẽ xảy ra vấn đề lớn.” Trợ lý Trương suy nghĩ một chút, không nhịn được to gan nói, “Thật ra trên người anh Mạc đã sớm chồng chất vết thương rồi. Mỗi lần mất đi cổ An, anh ấy sẽ dùng cách làm tổn thương mình để hóa giải áp lực, anh ấy luôn dùng dao lam rạch lên người mình, anh ấy nói như vậy đau tim sẽ không rõ ràng nữa. Thật ra anh ấy đau khổ hơn ai khác, bởi vì mẹ anh ấy luôn ép anh ấy.” Đậu Nhã Quyền thở dài, “Chúng tôi đều biết, nhưng Noãn Noãn nhà chúng tôi bị tổn thương cũng không nhỏ. Sau khi tìm được Huy, cậu khuyến nó một chút, cho nhau thêm chút thời gian, chờ tất cả mọi người đều bình tĩnh lại, chuyện tương lai từ từ bàn bạc lập kế hoạch.” Trợ lý Trương gật đầu một cái, rời khỏi nhà họ Thẩm. Cậu ta tìm rất nhiều nơi, tất cả những nơi Mạc Trọng Huy có thể sẽ đến, công ty, Shine, nhà mới... nhưng đều không tìm được. Cậu ta gọi điện thoại cũng không được. Trương Húc không biết Mạc Trọng Huy bị thương nặng như vậy thì còn có thể đi đâu nữa. Cuối cùng cậu ta lái xe đến nhà họ Mạc, Đường Tĩnh Vi ở nhà một mình.

“Cái gì, không thấy Huy đâu nữa? Mất tích rồi?” Vẻ mặt Đường Tĩnh Vi kinh hoàng, “Người lớn như vậy sao lại mất tích được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Anh Mạc đến nhà họ Thẩm tìm cô An, muốn quay lại với cô ấy, nhưng cô An đã cự tuyệt. Có lẽ là anh Mạc đau lòng quá độ, không biết chạy đi đâu rồi.”

Trong mắt Đường Tỉnh Vị hiện lên sự tàn ác, “Lại là An Noãn!”

“Bà Mạc, bà cảm thấy vẫn là do cô An à? Trong lòng anh Mạc đau như vậy, bà có thể nhìn thấy không? Không giấu gì bà, người của nhà họ Thẩm đuổi anh Mạc đi, anh Mạc chết cũng không chịu đi. Thẩm Diệc Minh rất tức giận, dùng roi đánh anh ấy. Bây giờ anh Mạc bị thương nặng, tâm trạng nặng nề, cũng không biết đi nơi nào rồi, lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm. Anh ấy là con của bà, bà thật sự không quan tâm, không đau lòng sao? Anh ấy yêu người nhà của mình như vậy, tại sao mọi người không yêu anh ấy một chút nào?”

Đường Tĩnh Vi cau mày lại, lúc này mới thấy một chút lo lắng ở trên mặt bà ta, “Cậu nói cái gì? Huy bị thương nặng?”

“Là thế này, tôi đã tìm rất lâu rồi, tìm tất cả những chỗ anh ấy có thể sẽ đến, nhưng vẫn không tìm được. Tôi rất lo lắng cho anh ấy, không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi.” “Vậy phải làm thế nào đây? Tôi có thể làm gì?” Đường Tĩnh Vi túm lấy tay Trương Húc, nhìn cậu ta cầu cứu.

Một người mẹ như vậy, vào lúc này mới biết lo lắng cho con trai mình. Mà con trai bà ta vì bà ta thậm chí đã vứt bỏ tình yêu của mình.

“Bà yên tâm, tôi sẽ tìm anh Mạc cả đêm nay. Tôi hy vọng nếu như anh Mạc trở lại, bà đừng ép anh ấy nữa, anh ấy quá khổ rồi.” Đường Tĩnh Vi cúi đầu, nói: “Từ trước đến nay tôi chưa từng muốn ép nó, chỉ là trước khi lâm chung ba nó.” “Bà thật ích kỷ!” Trương Húc ngắt lời bà ta, “Chồng bà đã đi rồi, bà không muốn mất luôn cả con trai chứ? Xin bà hãy bình tĩnh lại, đứng ở lập trường của anh ấy suy nghĩ cho anh ấy đi.”

Trợ lý Trương nói xong rời khỏi nhà họ Mạc, để lại Đường Tĩnh Vi ngã ngồi trên sofa, trái tim đập thình thịch, giống như có chuyện gì sắp xảy ra. Đêm hôm đó, sau khi dỗ An Noãn ngủ xong, Tiết Ngọc Lan mới trở về phòng.

Thẩm Diệc Minh đang ngồi ở trên sofa thở dài, thấy bà đi vào, ông trầm giọng hỏi: “Noãn Noãn thể nào rồi?” “Nó ngủ rồi, vừa rồi nó khóc rất lâu. Hai đứa này rõ ràng yêu nhau như vậy, không biết tại sao lại có nhiều trở ngại đến thế. Ông thương yêu bảo vệ Noãn Noãn, chúng tôi đều có thể hiểu được, nhưng làm sao có thể ra tay với Huy nặng như vậy? Nếu như Noãn Noãn không xuống ngăn ông lại, thật sự sẽ xảy ra án mạng dây.”

Thẩm Diệc Minh day ấn đường, “Tôi vốn chỉ muốn đuổi nó đi, không ngờ thằng nhóc đó lại bướng bỉnh như vậy. Nó càng ương ngạnh, tôi lại càng tức giận. Bà biết tại sao hôm nay tôi đột nhiên về không? Bởi vì tôi biết Noãn Noãn vào bệnh viện kiểm tra, nhưng không ai nói cho tôi. Bất cứ chuyện gì liên quan đến Noãn Noãn, mọi người đều luôn giấu tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.