Đậu Nhã Quyên thấp giọng nói, “Huy, cháu làm khó chúng tôi rồi, chuyện tình cảm người khác không nói được. Cho dù ông đồng ý thì đã thể nào, cháu đã không có cách nào xoay chuyển trái tim Noãn Noãn nữa.”
“Cháu sẽ cố gắng thuyết phục cô ấy!” Đúng lúc này Thẩm Diệc Minh đột nhiên trở về.
Thấy Mạc Trọng Huy ở nhà, vẻ mặt vốn thoải mái của ông lập tức sầm xuống, ông chỉ vào mặt hắn quát lên, “Sao cậu lại ở nhà tôi?” “Bác hại, xin bác cho cháu thêm một cơ hội nữa!”
Thẩm Diệc Minh bị chọc giận, gầm lên giận dữ, “Ai là bác hại của cậu, tôi không dám. Cách đây không lâu không phải còn nói tôi là kẻ thù giết ba cậu à? Cút, cậu cút cho tôi, đừng có ép tôi phải ra tay với cậu!”
Hắn không chút sợ hãi, “Cháu thật sự yêu Noãn Noãn, quá khứ là cháu sai, xin bác cho cháu thêm một cơ hội nữa!”
Thẩm Diệc Minh giận đến bật cười, nhướng mày chất vấn, “Ban đầu Noãn Noãn bị cậu làm tổn thương thành như vậy, người làm ba tôi đây lén rơi nước mắt trong lòng. Tối hạ mình cầu xin cậu đừng đối xử với Noãn Noãn như vậy, nhưng cậu đã trả lời tôi thế nào? Cậu nói bảo Noãn Noãn cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm! Mạc Trọng Huy, những lời này cả đời tôi cũng không quên được!”
Thẩm Diệc Minh chỉ ra cửa, “Cút! Mau cút đi cho tôi! Nếu không, tôi thật sự sẽ không khách sáo đâu!”
Mạc Trọng Huy cắn môi, đứng thẳng lên, “Cháu xin lỗi, xin bác tha thứ cho cháu!”
“Giỏi lắm! Cậu sinh ra đã là đối đầu với tôi rồi!” Thẩm Diệc Minh cực kỳ tức giận, “Lão Vương, đến phòng sách lấy roi ra đây!”
Lính cảnh vệ bên cạnh hít một hơi, khuyên, “Thủ trưởng, có gì từ từ nói.” Thẩm Diệc Minh hung hăng trừng một cái, “Ngay cả cậu cũng muốn chống lại tôi à?” Lính cảnh vệ vội vàng đi lên phòng sách trên tầng, lấy một cái roi da nhỏ xuống. Cái roi này Thẩm Diệc Minh chỉ dùng nó để đánh Thẩm Thần Bằng. Bây giờ Thẩm Thần Bằng trưởng thành, cũng hiểu chuyện rồi, sau khi hai ba con hòa hảo không còn dùng đến nó nữa.
Thấy Thẩm Diệc Minh nghiêm túc như vậy, tất cả mọi người đều kinh hãi. Ông rất ít nổi giận ở nhà như vậy, cũng rất ít khi nghiêm túc như vậy.
Tiết Ngọc Lan đi đến kéo cánh tay ông, “Diệc Minh, đừng như vậy, nó chỉ là một đứa bé.”
Thẩm Diệc Minh dùng sức hất tay bà ra, quát to hơn, “Hôm nay ai nói giúp nó, tôi sẽ xử lý cả người đó.”
Lần này, ngay cả ông cụ Thẩm cũng không dám lên tiếng. Thẩm Diệc Minh không chút lưu tình, quất mạnh một roi lên sống lưng Mạc Trọng Huy, hắn đau đớn cau mày lại. Sau đó Thẩm Diệc Minh lại quất một roi nữa. Ông cụ Thẩm không nhìn nổi cảnh tượng này, trầm giọng nói với Đậu Nhã Quyên, “Nhã Quyên, đỡ ba về phòng đi.” Đậu Nhã Quyên đỡ ông cụ về phòng ngủ, bà lo lắng nói, “Ba, ba mặc kệ thật à? Đánh như vậy sẽ xảy ra án mạng đấy.” Ông cụ nằm trên giường, khoát tay, thấp giọng nói: “Ba không lo được. Diệc Minh tức giận trong lòng, để cho nó phát tiết một chút cũng tốt, phát tiết xong rồi còn có hy vọng. Nếu không cố kìm nén bực bội trong lòng mãi, nó vĩnh viễn không có cách nào tha thứ cho Huy được.” “Ba, ý ba là ba vẫn hy vọng Huy và Noãn Noãn ở bên nhau à?” “Noãn Noãn có đứa con của nó, trong lòng lại chỉ có nó, không hy vọng bọn nó ở bên nhau, chẳng lẽ còn có thể trông chờ Noãn Noãn ở bên người khác sao? Con gái nhà họ Thẩm chúng ta, ba còn có thể không rõ à? Bây giờ chỉ cần Huy ý thức được mình sai lầm, vẫn có thể cho cơ hội.” Ông cụ thở dài, thấp giọng dặn dò, “Con đi ra ngoài xem tình hình đi, Diệc Minh phát tiết thể được rồi đó, con đi tìm Noãn Noãn đi.” Gừng càng già càng cay, Đậu Nhã Quyên cười gật đầu, rời khỏi phòng ngủ của ông cụ. Mặc dù An Noãn ở trên tầng, vùi đầu trong chăn, nhưng hình như vẫn có thể nghe được tiếng vang dưới tầng. Đậu Nhã Quyên gõ cửa đi vào, An Noãn ngồi dậy, khẽ gọi một tiếng, “Bác.” Đậu Nhã Quyên ngồi xuống cạnh giường, “Noãn Noãn, cháu có biết bác hai cháu về rồi không?”
An Noãn khẽ gật đầu. Thẩm Diệc Minh nói to như vậy, làm sao cô có thể không nghe thấy?
“Lần này bác hai cháu ra tay rất mạnh, áo sơ mi của Huy rách hết rồi, một roi đánh xuống là để lại một vết máu. Bác hai cháu nói rồi, ai nói thay Huy sẽ xử lý cả, bây giờ không có ai dám khuyên bác ấy. Cháu biết lúc con người tức giận sẽ ra tay rất mạnh. Cứ tiếp tục như vậy nữa, bác sợ Huy sẽ không chịu nổi. Đánh một trận xả giận cũng thôi đi, thật sự gây ra án mạng thì phải xử lý thế nào. Noãn Noãn, cùng bác xuống dưới đi, bây giờ chỉ có cháu là có thể ngăn bác hai cháu lại thôi.”
An Noãn ngồi bó gối, khẽ nói, “Cháu không muốn bị bác hai xử lý.”
Đậu Nhã Quyên cười khẽ, “Noãn Noãn, đừng bướng nữa, bác hai cháu đánh ai cũng sẽ không đánh cháu. Bác biết khoảng thời gian này cháu chịu tủi thân rồi, nhưng cháu tưởng là Huy dễ chịu sao? Người chết một người là bác cả nó, một người là ba nó, mẹ nó cũng từng dùng cái chết để uy hiếp nó, cháu bảo nó phải làm thế nào? Mặc kệ cái chết của ba mình cùng với di nguyện lúc lâm chung, cũng không quan tâm lúc nào mẹ nó cũng có thể kết thúc mạng sống của mình sao? Noãn Noãn, đổi vị trí mà suy nghĩ, hai đứa đều không dễ dàng gì. Muốn trách chỉ có thể trách số phận của hai đứa thôi.”
An Noãn cắn môi.
“Noãn Noãn, cho dù cháu có thể tha thứ cho Huy hay không, cứ xuống ngăn cản bác hai cháu trước đã, nếu không thật sự sẽ xảy ra án mạng đấy.” Cuối cùng An Noãn bị Đậu Nhã Quyên kéo xuống tầng, cảnh tượng trong phòng ăn khiến cô điếng người. Mạc Trọng Huy đứng thẳng tắp, áo sơ mi màu trắng của hắn đã rách nát hết, lộ ra những vết máu nhức mắt trên lưng, thậm chí da thịt đã nứt ra, máu tươi đang chảy, vô cùng thê thảm. Thẩm Diệc Minh gầm lên giận dữ, “Cậu có cút không! Có cút không!”
“Cháu không đi, xin bác cho cháu thêm một cơ hội nữa, cháu thật sự rất yêu An Noãn.”
“Giỏi lắm!”
Thẩm Diệc Minh lại quất một roinữa, cái roi này như quất vào tim Án Noãn, trái tim cô đau đớn.
Cô cố gắng không để cho nước mắt mình rơi xuống, đi tới ôm lấy Thẩm Diệc Minh, “Bác hại, đừng đánh nữa!” Mạc Trọng Huy bướng bỉnh như vậy, Thẩm Diệc Minh càng lúc càng tức giận, ông khẽ đẩy An Noãn ra, thấp giọng nói, “Noãn Noãn, cháu tránh ra, để bác xử lý cái thằng không sợ chết này.” An Noãn lại kéo tay Thẩm Diệc Minh lần nữa, “Bác, đừng đánh nữa, cháu cầu xin bác đừng đánh nữa!”
“Noãn Noãn, cháu lại vì nó mà cầu xin bác, cháu quên khoảng thời gian này cháu sống thế nào rồi à?” “Bác đừng đánh nữa, bác yên tâm, cháu sẽ không ở bên anh ấy nữa đâu, bác đừng đánh anh ấy nữa!” Thẩm Diệc Minh ném roi đi, tức giận đi lên tầng. Hai bác dâu vội vàng đỡ Mạc Trọng Huy đến phòng khách, để hắn ngồi xuống sofa. Đậu Nhã Quyên cầm hòm thuốc đến, muốn xử lý vết thương trên lưng Mạc Trọng Huy.
Mạc Trọng Huy từ chối, cố nhịn đau đớn, đi đến trước mặt An Noãn, cầm chặt tay cô, giọng nói có sức hút vẫn rõ ràng như vậy, “Anh xin lỗi, xin em hãy tha thứ cho tất cả những gì anh đã làm với em trước đây. Ở trong lòng anh, em vẫn là người anh yêu nhất. Tình yêu với em vượt qua người nhà của anh, vượt qua cả sinh mạng của anh. Nhưng cho dù yêu em như vậy, anh vẫn làm em tổn thương. Những ngày tháng đó, cuộc sống của anh rất đen tối, anh không có cách nào chấp nhận việc bác cả và ba anh cùng ra đi. Trong lòng anh rất khó chịu, anh hy vọng em có thể ở bên cạnh anh biết bao, nhưng anh không thể như vậy, bởi vì nếu như vậy, lúc nào mẹ anh cũng có thể rời xa anh, anh không muốn giữa chúng ta có thêm một sinh mạng nữa. An Noãn, anh xin lỗi. Những ngày đó anh đang trốn tránh, anh trốn tránh lại làm em tổn thương sâu sắc, xin em hãy tha thứ cho anh! Anh thật sự rất yêu em, rất yêu con của chúng ta! Xin em cho anh thêm một cơ hội nữa, anh thề, lần này cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không tùy tiện buông tay em ra nữa!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]