An Noãn làm kiểm tra xong đi ra ngoài, vừa thấy Mạc Trọng Huy, cô cau chặt mày lại.
Mạc Trọng Huy tiến lên đón, đỡ lấy vai và eo cô, căng thẳng hỏi: “Thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào? Có nghiêm trọng không?” An Noãn không vui đẩy hắn ra. Mạc Trọng Huy khựng lại, sau đó đi đến trước mặt bác sĩ, hỏi, “Cô ấy thế nào rồi?”
“Chuột rút đối với phụ nữ có thai mà nói là hiện tượng rất bình thường, rất nhiều phụ nữ có thai đều xuất hiện loại triệu chứng này trong giai đoạn giữa và cuối thời kỳ mang thai. Giai đoạn giữa và cuối thời kỳ mang thai, cân nặng của phụ nữ có thai tăng lên thấy rõ, hai chân chịu thêm sức nặng, khiến bắp chân bị mệt mỏi. Cộng thêm sau khi mang thai, nhu cầu dinh dưỡng của bé gia tăng, đặc biệt là đối với hấp thu canxi, nhất là giai đoạn giữa và cuối thời kỳ mang thai, cần phải tăng thêm lượng canxi mỗi ngày. Nếu như hàm lượng canxi và vitamin D trong đồ ăn không đủ hoặc thiếu ánh nắng, sẽ dẫn đến thiếu canxi hơn, do đó tăng thêm tính kích thích với thần kinh bắp thịt. Ban đêm Serum Calcium thấp hơn ban ngày, cho nên phụ nữ có thai thường sẽ bị chuột rút cẳng chân vào buổi tối. Tình hình giống như cô An là mệt mỏi quá độ cộng thêm thiếu canxi nghiêm trọng gây ra.”
Vẻ mặt Mạc Trọng Huy nặng nề, “Phải làm thế nào? Có cần nằm viện không?” Bác sĩ cười nói, “Không cần phải nằm viện điều trị, bình thường ăn uống phải chú ý sử dụng nhiều đồ ăn có chứa lượng canxi phong phú, các sản phẩm từ sữa và rau màu xanh đậm. Tình hình của cô An tương đối nghiêm trọng, vẫn cần một lượng canxi thích hợp trong đồ ăn. Ngoài ra, trước khi đi ngủ có thể mát xa. Buổi tối lúc bị chuột rút, ba bé có thể chườm nóng và mát xa giúp, như vậy sẽ có tác dụng xoa dịu đau đớn do chuột rút.”
Đi từ bệnh viện ra, vẻ mặt Mạc Trọng Huy vẫn nghiêm trọng. Đậu Nhã Quyên an ủi hắn, “Huy, cháu yên tâm đi, phụ nữ có thai thiếu canxi bị chuột rút là hiện tượng rất bình thường, đây cũng là sơ suất của các bác. Sau khi mang thai Noãn Noãn luôn không uống được sữa bò, uống lần nào là nôn lẫn đấy. Sau này các bác sẽ chú ý chăm sóc nó cẩn thận.”
Mạc Trọng Huy mím môi, do dự hỏi, “Cháu có thể đưa mọi người về không?” An Noãn phản ứng cực mạnh, tức giận hừ giọng, “Không cần, chúng tôi có tài xế rồi.”
Mạc Trọng Huy nhìn về phía Đậu Nhã Quyên, thấp giọng nói: “Bác dâu, cháu đưa mọi người về nhà nhé! Cháu cũng muốn đi thăm ông, đã rất lâu cháu không đi thăm ông rồi.” An Noãn nhảy dựng lên, “Mạc Trọng Huy, anh đừng giả vờ giả vịt nữa, ông ngoại tôi không cần anh thăm, bây giờ nhà họ Thẩm ai cũng đều rất ghét anh.” Đậu Nhã Quyên ôm An Noãn, “Noãn Noãn, đừng như vậy.”
“Bác dâu, chúng ta đi thôi, cháu đói rồi.”
Đậu Nhã Quyên gật đầu, thở dài nói với Mạc Trọng Huy, “Huy, cháu đừng đi thì hơn. Yên tâm, nhà họ Thẩm sẽ chăm sóc tốt cho Noãn Noãn. Bây giờ sức khỏe của ông cũng vô cùng tốt, bác sĩ nói tế bào ung thư trên người ông hoàn toàn không lan rộng. Cháu đi làm việc của mình đi.”
Nhìn bóng lưng bọn họ lên xe rời đi, Mạc Trọng Huy đứng tại chỗ, trái tim như đang rỉ máu. Khoảnh khắc đó, hắn lại bơ vơ, hoang mang như vậy.
Hắn biết quá trình một người phụ nữ mang thai không dễ dàng biết bao. Hắn không biết từ khi mang thai tới nay cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, nhưng trong những ngày đó, hắn là ba của đứa bé lại chưa bao giờ ở bên cô. Không biết đứng tại chỗ bao lâu, hắn lái xe không mục đích đi khắp cái thành phố huyên náo này, người đến người đi trên phố, hình như hắn là người cô đơn nhất.
Hắn chưa bao giờ muốn vứt bỏ cô, nhưng hắn lại thật sự làm cô tổn thương rồi.
Nếu như thời gian quay trở lại, có thể làm lại tất cả một lần, có lẽ hắn vẫn sẽ làm như vậy. Bởi vì thời gian nhạy cảm như vậy, hắn không có cách nào thản nhiên đối mặt với cô, không dám đối mặt với cô. Một sinh mệnh vắt ngang giữa bọn họ như vậy, lúc đó, hắn thật sự sợ hãi.
Nhưng giờ phút này, hắn mới phát hiện, còn có chuyện đáng sợ hơn. Biết cô không ổn nhưng lại không thể ở bên cạnh cô, loại cảm giác đó khiến hắn càng sợ hãi, càng bơ vơ hơn. Lái xe đến nhà họ Thẩm, hắn bị lính cảnh vệ chặn lại ở bên ngoài. Nhà họ Thẩm đang ăn trưa, hôm nay trên bàn ăn toàn là đồ ăn có nhiều canxi.
Nghe nói An Noãn thiếu canxi, mấy bác dâu đều vô cùng áy náy.
An Noãn: “Bác dâu, thật sự không liên quan đến mọi người, là cháu không nghe lời, không uống sữa bò. Có lúc mọi người đưa canh bổ đến phòng làm việc, cháu không uống nổi là đổ đi, sau này cháu sẽ không tùy hứng như vậy nữa.”
Lúc này, lính cảnh vệ đột nhiên đến báo cáo, “Thủ trưởng, cậu Mạc đến rồi, đang ở bên ngoài, muốn vào thăm ngài.” Ông cụ Thẩm khẽ cau mày lại, thấp giọng nói, “Bảo nó đi đi.” “Cậu ấy đã đến được một lúc rồi, không chịu đi.”
Tầm mắt mọi người đều nhìn về An Noãn, dường như đang đợi ý kiến của cô. Từ đầu đến cuối An Noãn đều cúi đầu uống canh, giống như không nghe thấy cái gì,
Ông cụ Thẩm trầm giọng nói: “Cho nó vào đi, tôi muốn xem xem nó còn cái gì để nói nữa.”
Lính cảnh vệ nhận lệnh đi xuống.
An Noãn buông thìa xuống, cười khẽ nói: “Ông ngoại, bác dâu, mọi người cứ ăn thong thả, cháu đi lên tầng nghỉ ngơi trước đây.” Lúc Mạc Trọng Huy đi vào, nhìn thấy bóng lưng Noãn lên tầng. Hắn hơi khựng lại, đi đến phòng ăn. “Ông ngoại, bác dâu cả, bác dâu hai, bác dâu ba.” Hắn chào hỏi từng người. Ông cụ Thẩm cau có, lạnh lùng hừ một tiếng, “Cậu còn đến làm gì nữa? Không phải đã ly hôn với Noãn Noãn nhà chúng tôi rồi à?”
Mạc Trọng Huy mím môi, “Ông ngoại, cháu biết lỗi rồi, cháu không nên đối xử với An Noãn như vậy vào lúc ba cháu qua đời. Cháu xin lỗi, cháu khiến mọi người thất vọng rồi.”
Ông cụ Thẩm cười lạnh, “Đâu chỉ là thất vọng, người cả nhà chúng tôi sẽ không tin tưởng cậu nữa. Hồi đó vì cậu và Noãn Noãn có thể ở bên nhau, ông già tôi đây đã làm không biết bao nhiêu chuyện, nhưng cuối cùng mới phát hiện là làm việc không nên. Thấy dáng vẻ Noãn Noãn đau lòng, tôi thật sự hận mình. Cả nhà chúng tôi đã gửi gắm hy vọng quá lớn vào cậu, tín nhiệm cậu như vậy, nhưng cậu đã báo đáp lại chúng tôi thế nào? Làm bảo bối nhà chúng tôi tổn thương thành thế này. Bây giờ nó có thai rồi còn đòi ra ngoài làm việc, rất ít thấy được nụ cười trên mặt nó.”
Ông cụ thở dài, “Bỏ đi bỏ đi, cậu đi đi, chúng tôi đã không có lòng tin vào cậu nữa rồi, đừng đến quấy rầy cuộc sống yên bình nhà chúng tôi nữa. Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Noãn Noãn.”
Mạc Trọng Huy cúi đầu xuống, thấp giọng thỉnh cầu, “Ông ngoại, xin ông cho cháu thêm một cơ hội nữa!”
“Không phải là tôi không cho cậu cơ hội, là Noãn Noãn đã hết hi vọng với cậu rồi. Huy, cậu đi đi, đời người còn rất dài, nếu như hai đứa ở bên nhau chỉ có đau buồn thì nên chia tay đi. Hai đứa đều còn trẻ, tôi tin tưởng vẫn có thể tìm được đối tượng tốt hơn. Hai người ở bên nhau không phải chỉ có tình yêu là được, quan trọng nhất vẫn là phải thích hợp. Thù hận của hai nhà chúng ta quá sâu, cậu và Noãn Noãn thật sự không thích hợp.”
“Ông ngoại, xin ông cho cháu thêm một cơ hội nữa!” Ông cụ Thẩm thở dài, lắc đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]