“Ông có ý gì? Nhốt chồng tôi ở trong tù vẫn chưa đủ à?” Thẩm Diệc Minh cười, “Hóa ra bà vẫn chưa biết, chồng bà đã không còn nữa rồi!”
Sắc mặt Mạc Bạch Linh lập tức tái mét, bà ta đứng vụt lên, lại bị hai lính cảnh vệ giữ lấy.
“Ông nói lại một lần nữa, cái gì gọi là không còn nữa?”
“Trong lòng bà nghĩ như thế nào thì chính là như vậy. Gần đây người nhà họ Mạc bà chết quá nhiều, tôi vốn không muốn làm như vậy, nhưng bà lại bắt nạt con gái tôi hết lần này đến lần khác. Bà nghĩ tới ăn chay à! Tôi có thể leo lên vị trí này, nhưng ngay cả con gái mình cũng không bảo vệ được, truyền ra ngoài há chẳng phải là trò cười sao? Vì tích phúc cho cháu ngoại sắp ra đời của tôi, vì không để cho con gái tôi kẹt ở giữa khó xử, tôi ngấm ngầm chịu đựng bao nhiêu lần, cho nhà họ Mạc bà không ít cơ hội, nhưng các người liên tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi. Giây phút bà xông vào phòng làm việc của con gái tôi, nguyền rủa cháu ngoại tôi, ra tay với con gái tôi, chồng bà cũng rời khỏi nhân thể rồi!”
Khoảnh khắc đó, Mạc Bạch Linh thật sự điên rồi, bà ta dùng sức muốn giãy ra khỏi sự khống chế của lính cảnh vệ. “Thẩm Diệc Minh, tên ác ma giết người điên cuồng này, mày chết không yên lành đâu!” Thẩm Diệc Minh cong khóe miệng lên, “Lần đầu tiên có người dám mắng thẳng mặt tôi, bà rất có khí thế đấy. Nghe nói con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475044/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.