Trong khi ngủ, nước mắt An Noãn lặng lẽ chảy xuống hai má, Thẩm Thần Bằng đau lòng lau nước mắt cho cô.
Thẩm Cầm Phong đứng cạnh nói: “Cứ để cho cô ấy khóc, khóc cũng là một cách giải tỏa, khóc được mới tốt.” Sao Thẩm Thần Bằng lại không hiểu, nhưng anh ta đau lòng, nhìn thấy nước mắt của cô thì tim như thắt lại.
An Noãn hôn mê một ngày một đêm, khi tỉnh lại, theo bản năng cô sờ bụng mình, nét mặt bình tĩnh lạ thường. Thẩm Cầm Phong an ủi cô, “Em bé rất khỏe nên mẹ phải kiên cường vào. Vì người mẹ vui vẻ hay đau lòng, đứa trẻ đều có thể cảm nhận được hết đấy.” An Noãn nhìn về phía Thẩm Thần Bằng, “Anh, em đói.”
Thẩm Thần Bằng đưa tay vuốt tóc cô, cưng chiều nói: “Trợ lý Trường đã đi mua cơm cho em rồi.”
Trương Húc nhanh chóng mang cơm quay lại, trên đường về cậu ta nhận được điện thoại của Mạc Trọng Huy. Giọng của Mạc Trọng Huy trầm thấp hỏi: “An Noãn tỉnh chưa?”
Trương Húc cố ý nói nghiêm trọng, “Còn chưa tỉnh, vẫn đang hôn mê, trong lúc ngủ vẫn khóc mãi, không biết bao giờ mới tỉnh lại được.” Cậu ta thừa nhận là mình đang cố ý trả thù, cho dù đó có là ông chủ của cậu ta. Nhưng bất luận là ai nhìn thấy cảnh An Noãn quỳ gối trước giường An Hồng Minh đều sẽ thấy đau khổ thay cô. Lúc An Noãn cần Mạc Trọng Huy nhất, hắn lại không ở bên cạnh cô, trợ lý Trương không khỏi lo lắng cho tương lai của bọn họ. Cậu ta không nhịn được, nói thêm một câu: “Ngài Mạc, cổ An rất yêu ngài. Từ trước đến giờ, cô ấy vẫn chưa biết sự thật, cô ấy vẫn cho rằng ba cô ấy vì ngài mà chết, nhưng cô ấy vẫn chọn ngài, tình yêu này phải lớn thế nào chứ! Nếu như ngài nhìn thấy cổ An quỳ gối khóc trước giường ông An Hồng Minh, khóc đến mức người sắp tan theo nước mắt, ngài nhất định sẽ đau lòng.” Ý tứ trong lời của Trương Húc rất rõ ràng, An Noãn vì hắn có thể chấp nhận nhiều thứ như vậy, vậy thì vì điều gì mà chuyện của nhà họ Mạc hắn lại không thể bỏ qua, huống chi An Noãn vô tội như vậy. “Chờ cô ấy tỉnh lại, đưa cô ấy về nước.”
Trương Húc đột nhiên cảm thấy tức giận với ông chủ của mình, sắp xếp cho cô xuất ngoại, sắp xếp cho cô về nước, vì sao lại không tự mình chăm sóc cô? Đêm khuya, Đường Tĩnh Vi tỉnh lại, cảm thấy khát nước định vào bếp rót cốc nước uống, lại thấy ngoài phòng khách có ánh đèn. Dưới ánh đèn lờ mờ, bà nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt. Bà sợ hãi hét ầm lên, bật sáng đèn lên mới phát hiện là con trai mình. Bà vỗ vỗ lồng ngực, bị dọa đến thất thanh.
Bà đi đến giật lấy chai rượu trên tay Mạc Trọng Huy, không vui nhíu mày, “Huy, đã mấy giờ rồi, sao giờ này còn ngồi đây uống rượu một mình?” Ánh mắt Mạc Trọng Huy mê man nhìn bà, trong ánh mắt là sự đau khổ và có cả chút hận.
“Huy, con sao thế?” “Vì sao con lại mang họ Mạc?” Giọng hắn lạnh lẽo vang lên. Đường Tĩnh Vi giật mình, “Huy, con lại nghĩ đến An Noãn phải không? Con vẫn không chịu đồng ý với mẹ, hoàn toàn chia tay An Noãn. Con bé đó hại chết ba con, hại chết bác cả con, hại nhà họ Mạc ta tan cửa nát nhà, nó có gì tốt mà con nhất định không phải là nó thì không được?”
“Cho dù cô ấy không có gì tốt thì con vẫn yêu cô ấy.” Đường Tĩnh Vi không ngờ lại nhìn thấy nước mắt của con trai, bà không tin vào mắt mình, tức giận nói: “Con đã yêu nó như thế, sao không đi tìm nó đi?” Giọng Mạc Trọng Huy khàn khàn, “Con đi tìm cô ấy, mẹ nhất định sẽ giống ba và bác cả, tự sát, đến lúc đó, giữa bọn con lại có thêm một mạng người nữa.”
“Huy...”
“Mọi người ai cũng dùng cái chết để ép con, không sợ có ngày con bị ép chết sao?” Giọng Mạc Trọng Huy trở nên mơ hồ khiển Đường Tĩnh Vi sợ hãi. “Huy, cái gì mà chết với không chết, như bây giờ không phải tốt sao?” “Mẹ hài lòng, cổ hài lòng, người ta đã chết của con hài lòng, bác cả hài lòng, vậy mọi người có nghĩ đến cảm giác của con không? Không có An Noãn, lòng con, sinh mạng của con đều không hoàn chỉnh.” Đường Tĩnh Vi cau mày, nhẹ giọng gọi tên hắn, “Huy, con đừng như vậy, không có An Noãn, con có thể tìm được người còn ưu tú hơn nó. Mẹ sẽ tìm giúp con, nhất định sẽ tìm cho con một cô gái tốt hơn.” Mạc Trọng Huy nhìn mẹ mình, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống. “Con mất đi cô ấy, vì mẹ, con thực sự mất đi cô ấy. Về sau, cho dù con cố gắng thể nào, cô ấy cũng sẽ không quay về cạnh con nữa. Cô ấy mang thai con của con, đứa bé mới được hai tháng. Con chờ mong đứa bé này đến vậy, đến lúc có rồi, con lại phải rời xa cô ấy. Con muốn làm một người chồng đúng nghĩa, làm một người cha xứng đáng, con muốn ngày ngày ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy. Con muốn nhìn thấy con của con lớn lên từng ngày trong bụng cô ấy, con muốn chứng kiến quá trình đứa bé trưởng thành. Nhưng tất cả những điều này đều bị mẹ đoạt mất, vì sao ai cũng dùng cái chết để ép con? Vì sao mẹ lại muốn ép con như vậy? Con có phải là con của mẹ không?”
Đường Tĩnh Vi kinh hãi, “An Noãn có thai? Nó mang cốt nhục của nhà họ Mạc chúng ta?” Mạc Trọng Huy đứng lên, không trả lời mà đi thẳng lên tầng. Nhìn bóng dáng cô đơn của con trai, trái tim bà như bị bóp chặt đau đớn. Con của bà, từ nhỏ đến lớn chưa từng khóc trước mặt bà. Khi còn bé, Mạc Bình Sơn rất nghiêm khắc với hắn, lần nào thi mà hắn không được điểm tuyệt đối đều bị ông ta dùng roi đánh. Mạc Bình Sơn ra tay luôn rất nặng, bà đứng cạnh cũng kinh hồn bạt vía. Hắn dù tuổi còn nhỏ, nhưng lần nào cũng cắn răng thật chặt, chưa hề rơi một giọt nước mắt.
Bà vẫn nhớ có một lần Mạc Trọng Huy mở miệng cãi lại Mạc Bình Sơn, Mạc Bình Sơn đánh hắn rất mạnh, dùng roi đánh hắn đến rách lưng máu chảy thành vật, mọi người ai cũng khuyên hắn nhận sai, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, chết cũng không chịu xin lỗi. Sau đó kinh động đến ông cụ Mạc, ông cụ từ trong quân ngũ lập tức trở về, cứu được hắn. Sau đó, hắn mất nửa tháng nằm trên giường mới khỏi.
Đứa con trai kiên cường độ của bà vì một cô gái mà khóc, cho dù hắn uống rượu say, bà cũng biết nước mắt này thật lòng đến thế nào. Đường Tĩnh Vi cắn răng, sự căm hận đối với An Noãn tăng thêm mấy phần.
Sáng sớm hôm sau, Đường Tĩnh Vi dậy thật sớm, xuống bếp nấu đồ ăn sáng, Mạc Trọng Huy cũng xuống sớm, lạnh nhạt chào một tiếng.
Đường Tĩnh Vi đón hắn, cười nói: “Con trai, con chờ chút, bữa sáng sắp xong rồi.”
Mạc Trọng Huy hờ hững, “Con không ăn đâu, hôm nay có cuộc họp, con phải đến công ty chủ trì.” Đường Tĩnh Vi nhíu mày, “Ăn sáng rồi đi không được sao?”
“Không kịp.” Mạc Trọng Huy nói thật nhỏ, rồi ra khỏi nhà. Mạc Bạch Linh nhíu mày hỏi: “Huy sao thế? Cảm xúc hình như rất tệ.”
Đường Tĩnh Vi thở dài, “Đêm qua Huy đã khóc trước mặt chị.” “Chị nói gì!” Mạc Bạch Linh rất ngạc nhiên, “Chị nói Huy khóc á, nhất định là vì con An Noãn kia, không biết nó bỏ bùa mê thuốc lá gì khiến Huy cứ chạy quanh nó, nhất quyết phải là nó mới được.”
“An Noãn có thai rồi.”
Phản ứng của Mạc Bạch Linh càng lớn hơn, “An Noãn có thai? Chị tin không? Nó ở cùng Huy lâu như vậy mãi không có thai, vừa chia tay lại mang thai, chuyện này không phải rất kỳ quặc sao? Em thấy tám phần là giả. Chắc chắn vì muốn níu kéo Huy nên nó nghĩ ra cách bỉ ổi này, chị tuyệt đối đừng bị mắc lừa. Với địa vị của Huy hiện nay, tùy tiện tìm một cô gái trẻ tuổi có IQ cao, tướng mạo xinh đẹp, sinh mấy đứa bé, gen sẽ tốt biết bao!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]