Mạc Trọng Huy lạnh lùng liếc anh ta một cái, không vui nói, “Ba tôi đã không còn nữa rồi, xin cậu đừng làm nhục một người đã qua đời.”
Thẩm Thần Bằng bị chọc giận.
“Cậu cũng biết ba cậu không còn nữa, cậu vì một người đã không còn trên đời mà vứt bỏ Noãn Noãn và đứa bé sao? Đứa bé kia không dễ gì mới có được, cũng đến đúng lúc. Huy, không phải cậu vẫn luôn mong đợi đứa bé này sao, bây giờ cuối cùng một nhà ba người cũng trọn vẹn rồi, cậu còn giày vò cái gì chứ.”
Vẻ mặt Mạc Trọng Huy vẫn lạnh nhạt, vẫn nhắc lại câu nói đó, “Xin hãy chăm sóc tốt cô ấy giúp tôi!” Thẩm Thần Bằng giận điên lên, gầm lên giận dữ với Mạc Trọng Huy, “Cmn tôi không phải là ba của đứa bé, tôi không có nghĩa vụ chăm sóc. Nếu như cậu không muốn gánh vác trách nhiệm thì sẽ có người gánh vác thay cậu. Với bối cảnh của nhà chúng tôi, với sắc đẹp của Noãn Noãn, không có cậu, chúng tôi vẫn có thể tìm được đối tượng tốt cho con bé, đến lúc đó hy vọng cậu đừng hối hận!”
Lần này Mạc Trọng Huy không nói gì nữa, đi thẳng vào nhà. “Mạc Trọng Huy, sẽ có ngày cậu hối hận, cậu cứ chờ mà xem!” Thẩm Thần Bằng tức giận rời đi, lúc lái xe trên đường, trời mưa như trút nước.
Anh ta dùng sức đập xuống vô lăng, dừng xe ở ven đường, xuống xe, gào lên với không trung, “Ông trời, rốt cuộc ông muốn giày vò đến lúc nào nữa. Tôi và Cố Thu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474994/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.