Ông cụ Thẩm mới vừa nói xong, Thẩm Diệc Minh đã xông vào phòng bệnh, ông phong trần mệt mỏi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Bác hai.” An Noãn nghẹn ngào gọi ông, giây phút nhìn thấy Thẩm Diệc Minh, trong lòng cô vô cùng tủi thân. Tiếng bác hai kia khiến trái tim ống mềm ra, ông chạy đến bên giường bệnh, ôm An Noãn vào trong lòng.
“Bác hai, cuối cùng bác cũng về rồi, cháu sợ lắm.” An Noãn ôm chặt eo ông. Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, đau lòng dỗ, “Cháu gái, không sợ, có bác ở đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết.” “Bác, trong lòng cháu khó chịu lắm, cháu sợ Mạc Trọng Huy không để ý đến cháu nữa. Nếu như anh ấy không cần cháu nữa, cháu và con nên làm thế nào đây?”
Mắt Thẩm Diệc Minh tối lại, ông nhẹ giọng dỗ cô, “Sẽ không đâu, Huy không phải là người như vậy, bác tin tưởng nó.”
“Cháu muốn gặp anh ấy, bác đưa cháu đi gặp anh ấy được không?”
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài một cái, dỗ dành, “Noãn Noãn, nhà họ Mạc lại xảy ra chuyện như vậy, trong nhà nhất định rất loạn, bây giờ cháu đi qua đó, làm sao bác có thể yên tâm được? Đợi tang lễ của Mạc Bình Sơn kết thúc, mọi chuyện lặng lại rồi, cháu hãy đi thăm mẹ chồng cháu.”
“Không, bây giờ nhất định Mạc Trọng Huy rất khổ sở, cháu phải ở bên cạnh anh ấy.”
Thẩm Diệc Minh không vui cau mày lại, thấp giọng nói: “Noãn Noãn, bây giờ cháu có thai rồi, không thể tùy hứng như vậy nữa. Bác đã bảo Thần Bằng và cảnh vệ bên cạnh bác đến nhà họ Mạc xem có cái gì cần giúp đỡ không rồi. Yên tâm đi, Huy là một người kiên cường, nó sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng cháu nhìn thấy anh ấy rơi nước mắt, cháu thấy anh ấy đau lòng rơi nước mắt. Bác hai, bác cho cháu đi gặp anh ấy có được không, cháu thật sự rất muốn ở bên cạnh anh ấy.”
Thẩm Diệc Minh nổi giận, “Noãn Noãn, cháu mà còn tùy hứng như vậy thì bác sẽ mặc kệ cháu đấy. Ba tháng đầu mang thai là thời kỳ quan trọng, trong thời gian này rất dễ xảy ra vấn đề, nếu như có gì ngoài ý muốn, đến lúc đó hối hận cũng muộn rồi.”
An Noãn cắn môi, không nói gì nữa.
Lúc này ở nhà họ Mạc đang vô cùng hỗn loạn. Thi thể của Mạc Bình Sơn được đưa về, Đường Tĩnh Vi và Mạc Bạch Linh ôm thi thể ông ta khóc điên cuồng. Giọng Đường Tĩnh Vi đã hoàn toàn khản đặc, bà vẫn đang gân cổ gào khóc, ông đã nói sẽ đưa tôi đi một vòng thế giới, tôi không cần kiếp sau của ông, tôi chỉ cần kiếp này ông sống bên tôi, sao ông có thể bỏ tôi lại một mình!”
Mạc Bạch Linh cũng đang gào khóc, “Anh hai, sao anh lại tàn nhẫn như vậy, ba đi rồi, anh cả đi rồi, anh cũng đi rồi, trên thế giới này chỉ còn lại một mình em lẻ loi. Anh nói anh phải nghĩ đủ cách ngăn cản Huy và Noãn Noãn ở bên nhau, nếu như biết đây chính là cách của anh, có chết em cũng không đồng ý!”
Đường Tĩnh Vi dùng sức lau nước mắt, cưỡng ép kéo Mạc Trọng Huy đứng yên lặng trong góc đến trước mặt Mạc Bình Sơn, “Ở trước mặt ba con, con thề đi, thì con sẽ chia tay với An Noãn, vĩnh viễn không ở bên nhau nữa.” Mắt Mạc Trọng Huy đỏ lên, mím chặt môi, không nhúc nhích.
“Mau thề cho mẹ, thì con sẽ không ở bên An Noãn nữa!”
“Mẹ, xin mẹ đừng ép con.”
Đường Tĩnh Vi ngửa mặt lên trời hét dài, tự giễu nói, “Đã là lúc nào rồi, chẳng lẽ con vẫn muốn quấn lấy An Noãn sao? Có phải cũng phải ép mẹ chết thì con mới hài lòng không?”
“Me!” “Ba con đã dùng cái chết để ngăn cản hai đứa rồi, chẳng lẽ con vẫn muốn ở bên nó à? Một sinh mạng đang sống sờ sờ chết ở trước mặt con, con thật sự có thể không chút động lòng sao?”
“Nói đi, hứa cho mẹ, thế cho mẹ, chia tay với An Noãn!”
Mạc Trọng Huy cắn chặt môi. Đường Tĩnh Vi đẩy hắn một cái, gào lên xé ruột xé gan, “Con cũng muốn ép chết mẹ sao? Nếu như mẹ chết rồi, con vẫn sẽ không chia tay với An Noãn đúng không?” “Mẹ, xin mẹ đừng ép con, An Noãn vô tội!” “An Noãn vô tội, người nhà họ Mạc chúng ta đáng chết đúng không? Bác cả của con đáng chết, ba con đáng chết, mẹ và cô con cũng đáng chết, chúng ta chết hết rồi, con hãy ở bên An Noãn.” Thẩm Thần Bằng đi đến nhà họ Mạc thì thấy bầu không khí gươm súng sẵn sàng như vậy. Anh ta không cho lính cảnh vệ đi vào, sợ người nhà họ Mạc sẽ điên cuồng.
Anh ta đi đến bên cạnh Đường Tĩnh Vi, trầm giọng nói, “Bác gái, xin bác hãy nén bị thương.”
Nhìn thấy Thẩm Thần Bằng, Đường Tĩnh Vi hung dữ trừng anh ta, khẽ mở đôi môi mỏng, khàn giọng hừ lạnh, “Con trai của Thẩm Diệc Minh, sao cậu còn có mặt mũi mà đến nhà tôi? Là Thẩm Diệc Minh bảo cậu đến nhà họ Mạc tôi xem trò cười à?”
“Bác gái, bác hiểu lầm rồi, ba cháu bảo cháu đến xem có cần giúp gì không. Bác trai rời đi là một chuyện ngoài ý muốn, cháu biết bác rất đau buồn, hy vọng bác có thể nén bị thương.”
“Cút! Cút cho tôi!” Đường Tĩnh Vi chỉ tay ra cửa, “Đừng tưởng là Thẩm Diệc Minh cao cao tại thượng thì tôi sẽ sợ. Cậu về nhắn với Thẩm Diệc Minh, Đường Tĩnh Vi tôi chỉ cần còn sống, An Noãn đừng hòng bước vào cửa nhà họ Mạc, tối thể phải bảo vệ ước nguyện của chồng tôi.”
Thẩm Thần Bằng cau mày lại, anh ta nhìn về phía Mạc Trọng Huy, vào lúc này, nhất định Mạc Trọng Huy là người đau đớn nhất. “Huy, có thể theo tôi ra ngoài một chút không, tôi có mấy câu muốn nói với cậu.” Mạc Trọng Huy do dự một chút, cùng Thẩm Thần Bằng đi ra khỏi phòng. Bầu trời bên ngoài mây đen như sóng biển đang cuộn trào, gió rét xào xạc gào thét, tiếng sấm đinh tai nhức óc, đây giống như dấu hiệu trước khi cơn bão tố ập đến, lúc nào hạt mưa cũng có thể rơi xuống. “Noãn Noãn ngất xỉu được đưa vào bệnh viện, bác sĩ kiểm tra ra con bé có thai rồi, mới hai tuần.” Thẩm Thần Bằng trầm giọng nói, quan sát vẻ mặt hắn.
Trên khuôn mặt đau thương của Mạc Trọng Huy thoáng qua một tia kinh ngạc, còn có vẻ khó tin. “Huy, lúc này chúng tôi không cần dùng chuyện như vậy để lừa cậu. Bây giờ Noãn Noãn vẫn đang nằm viện, tâm trạng con bé không ổn định, cần giữ thai. Con bé cứ đòi đến tìm cậu, nói lúc này nhất định cậu rất đau lòng, nó phải ở bên cạnh cậu, nhưng bị ba tôi mắng ngăn lại.” “Huy, bây giờ cậu nghĩ thế nào, nói với tôi đi.” Mạc Trọng Huy trầm giọng khẽ nói, “Giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy.” Thẩm Thần Bằng cau mày lại, “Cậu có ý gì? Chăm sóc con bé không phải là nhiệm vụ của cậu à? Cậu là chồng của nó, là ba của đứa bé trong bụng nó, chẳng lẽ bởi vì ba cậu dùng cái chết để ép mà cậu phải vứt bỏ Noãn Noãn sao? Cậu có biết bây giờ nó rất cần cậu, nó muốn gặp cậu không? Lúc này, người con bé cần nhất chính là cậu, cậu định để con bé thất vọng à?” “Xin lỗi, xin cậu hãy chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Mạc Trọng Huy nói xong xoay người rời đi.
Thẩm Thần Bằng xông lên chặn đường hắn, “Cmn chứ bây giờ tôi thật sự muốn cho cậu một quyền. Tôi biết trong lòng cậu rất đau, nhưng chính vì như vậy mà cậu muốn Noãn Noãn cũng phải đau theo cậu sao? Những năm này con bé vì cậu mà bỏ ra nhiều như vậy, bây giờ cậu muốn định cho con bé tội danh không tồn tại à? Con bé đã trêu chọc đến ai, nó yêu cầu như thế nhưng lại bị người nhà cậu làm tổn thương. Bây giờ ai cũng tự sát để phản đối hai người ở bên nhau, tôi thấy đúng là điên rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]