An Noãn sửa soạn, chuẩn bị đến chỗ hẹn. Lúc cô xuống nhà, ông cụ Thẩm đã đang chờ cô ăn trưa cùng.
“Ông ngoại, hôm nay cháu ra ngoài ăn ạ.” Ông cụ không vui nói: “Hôm nay bác gái của cháu đặc biệt xuống bếp vì cháu đấy, sao cháu có thể ra ngoài ăn được, có chuyện gì cứ đợi ăn xong rồi hẵng đi.” An Noãn nhìn thấy bóng dáng Tiết Ngọc Lan đang bận rộn trong bếp mà cảm động vô cùng. “Noãn Noãn, sắp ăn cơm rồi, cháu muốn đi ra ngoài cũng không cần vội chút thời gian này, ăn xong rồi hẵng đi.” An Noãn ở lại ăn cơm với ông cụ Thẩm.
Tối hôm qua, Tiết Ngọc Lan đều nhìn thấy hết những cố gắng tốt đẹp của An Noãn. Bà càng ngày càng phát hiện cô rất giống mẹ cô, đều tốt bụng, đơn thuần. Thật ra khi biết cô là con gái của Thẩm Diệc Như và Thẩm Diệc Minh, trong lòng bà cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng ở chung với An Noãn lâu ngày, cô khiến mọi người không ai ghét được cô. Cô luôn hiền lành tốt bụng như vậy, luôn suy nghĩ thay cho người khác, điều này khiến bà không thể nào giận cô được.
Không phải Tiết Ngọc Lan không nhìn ra An Noãn vẫn luôn cố gắng tác hợp cho bà và Thẩm Diệc Minh, bà có thể cảm nhận rõ điều đó và cũng vô cùng xúc động.
Bà bắt đầu tự an ủi mình rằng, có một đứa con gái như thế này cũng là một việc vui mừng trong cuộc đời. Huống chi trong người cô còn đang chảy dòng máu của Thẩm Diệc Minh, bà hẳn là càng nên yêu thương cô, coi cô như con gái bà mới đúng. Vì bà nghĩ như vậy nên tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường. “Noãn Noãn, cháu ăn nhiều một chút, những món này đều là thứ cháu thích ăn nhất đấy.” “Cháu cảm ơn bác.”
Ông cụ Thẩm hỏi: “Chiều nay cháu muốn đi ra ngoài gặp ai à?” “Bác cả của anh Mạc Trọng Huy gọi điện thoại cho cháu, nói là muốn hẹn gặp cháu một lần. Bác ấy nói có nhiều thứ muốn đưa cho cháu, là những thứ mà mẹ cháu để lại khi còn sống.”
Ông cụ Thẩm hơi dừng lại, vội nói: “Sao Diệc Như có thể có đồ gì ở bên đấy chứ, nó có nói là đưa cho cháu cái gì không?”
An Noãn lắc đầu: “Bác ấy chỉ nói là đồ mẹ cháu để lại khi còn sống, có lẽ là thuộc về bác hai, cho nên bác ấy muốn đưa cho cháu, cụ thể là cái gì thì bác ấy không nói. Lúc trước bác ấy cũng đã từng đưa cho cháu một chiếc đồng hồ bỏ túi, đó là món quà mà mẹ cháu tặng cho bác hại, cũng không biết tại sao lại đến được tay bác ấy. Hình như bác ấy có rất nhiều đồ của mẹ cháu thì phải.”
Nghe An Noãn nói như vậy, ông cụ Thẩm cũng không để ý nhiều. Ông chỉ nói đơn giản: “Chờ một lúc nữa để lái xe đưa cháu đi, mà đi nơi nào nhớ báo cho thằng nhóc Huy một tiếng.”
An Noãn cười trêu ghẹo. “Cháu đi đâu cũng cần báo cáo cho anh ấy ạ? Cháu chỉ đi lấy đồ thôi, sẽ về nhanh lắm.”
Ông cụ Thẩm vẫn không để ý, ông nói với giọng cưng chiều. “Vậy cứ để tài xế đưa cháu đi vậy, lấy đồ xong phải về ngay nhé. Giờ ông đang cảm thấy hơi sợ nhà họ Mạc đấy, dù là Mạc Bình Sơn hay Mạc Bình Giang.”
An Noãn mỉm cười, nói nghiêm túc: “Mạc Bình Sơn rất ghét cháu, ông ta sẽ làm tổn thương cháu. Nhưng bác cả của Mạc Trọng Huy lại luôn đối xử rất tốt với cháu.”
Ông cụ Thẩm gật đầu, thở dài: “Đó là bởi vì thằng nhóc đó cũng rất yêu mẹ của cháu. Từ khi vợ của nó qua đời đến nay, đã nhiều năm như vậy rồi mà nó vẫn chưa lập gia đình, mọi người đều hiểu là nó chưa từng hết yêu Diệc Như. Nó cũng là đứa đáng thương, sau này các cháu phải hiếu thuận với nó đấy.”
An Noãn nghiêm túc gật đầu.
Trước khi An Noãn đi, Tiết Ngọc Lan ngăn cô lại, bà hỏi: “Noãn Noãn, cháu muốn ra ngoài làm gì vậy?”
An Noãn nghe bà hỏi mà cảm thấy hơi khẩn trương, cô cười, “Cháu ra ngoài có chút việc ạ.” “Có chuyện gì cháu cứ bảo với bác hai một tiếng đã. Được sự đồng ý của ông ấy rồi hẵng đi.”
An Noãn lau mồ hôi, mọi người làm sao vậy nhỉ? “Bác à, cháu chỉ đi gặp bác cả của anh Mạc Trọng Huy một lúc thôi, có tài xế đưa cháu đi đón cháu về rồi ạ, không có việc gì đâu, mọi người không nên quá lo lắng như thế.” Tiết Ngọc Lan giữ lấy cánh tay của An Noãn, không cho cổ đi, “Noãn Noãn, nghe lời bác đi. Bác hai cháu đã căn dặn, nếu cháu đi ra ngoài thì nhất định phải gọi cho ông ấy.” An Noãn cảm thấy bất đắc dĩ. “Thôi được rồi, để cháu gọi cho bác hai ạ.”
An Noãn gọi điện, nhưng không có ai nghe máy. Cô nhún vai, “Bác hai bận đến mức không có thời gian nghe điện thoại của cháu, thế này không thể trách cháu phải không ạ?”
“Noãn Noãn, cháu vẫn đừng nên ra ngoài thì hơn, gần đây bên ngoài không quá yên bình đâu.”
An Noãn nắm chặt hai vai Tiết Ngọc Lan, cô làm nũng, “Bác gái, không sao đâu ạ, đây là bác cả của anh Mạc Trọng Huy chứ không phải người ngoài, bác ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với cháu.” Tiết Ngọc Lan ngẫm thấy cũng đúng, vì thế bà cười nhẹ rồi nói: “May đây là Mạc Bình Giang đấy, nếu là Mạc Bình Sơn thì dù có thể nào bác cũng không để cháu đi đâu.” An Noãn không kìm được mà ôm chầm lấy Tiết Ngọc Lan, giây phút này trong lòng cô có sự cảm động không thể diễn tả được bằng lời. Cô chỉ hi vọng sau này, ngày nào người phụ nữ này cũng đều vui vẻ hơn, hạnh phúc.
Trước khi An Noãn đi, Tiết Ngọc Lan cầm tay cô dặn dò một lúc lâu, “Noãn Noãn, nhất định phải luôn mở máy điện thoại đấy nhé, để chúng ta lúc nào cũng có thể gọi cho cháu. Xong chuyện thì nhớ trở về sớm, không có chuyện gì thì đừng ở lại bên ngoài. Thân phận của cháu bây giờ khá mẫn cảm, càng ngày càng có nhiều người biết, không biết có bao nhiêu người muốn bắt cóc cháu để đàm phán với bác hai cháu đầu, cho nên cháu nhất định phải bảo vệ mình thật tốt.”
An Noãn mỉm cười, gật đầu nghiêm túc.
Cho dù sự lo lắng của bọn họ là dư thừa, nhưng An Noãn vẫn cảm nhận sâu sắc được sự ấm áp. An Noãn bảo tài xế đưa mình đến địa điểm hẹn gặp Mạc Bình Giang, vẫn là ở chỗ câu lạc bộ cao cấp kia. Tài xế kiên trì muốn chờ ở bên ngoài, đây cũng là mệnh lệnh của công cụ và Tiết Ngọc Lan nên An Noãn không từ chối. Đến gian phòng riêng, Mạc Bình Giang đã đợi ở đó rồi. Nhìn thấy An Noãn, trên mặt ông nở nụ cười, ông tiến lên nắm chặt tay cô, “Cháu gái, cuối cùng cũng được nhìn thấy cháu, bác muốn gặp mặt cháu một lần đúng là không đơn giản.”
An Noãn hơi xấu hổ, muốn rút tay mình ra, nhưng Mạc Bình Giang lại nắm rất chặt.
Mạc Bình Giang kéo An Noãn ngồi xuống, phục vụ đưa trà và bánh lên. Mạc Bình Giang rót trà cho An Noãn, ông cười và nói: “Noãn Noãn, nếm thử đi, đây là trà Thiết Quan Âm loại ngon đấy, trước kia mẹ cháu rất thích uống loại trà này.”
An Noãn khẽ nhấp một ngụm. “Noãn Noãn, những lời mà ba Huy nói đợt trước đã tăng thêm khá nhiều phiền phức cho cháu, bác ở đây thay nó nói lời xin lỗi cháu. Bác không còn mặt mũi nào xin cháu tha thứ cho nó, chỉ hi vọng cháu còn có thể nhận người bác cả này.”
An Noãn trả lời thản nhiên: “Bác là bác cả của anh Mạc Trọng Huy, cũng chính là bác cả của cháu ạ.”
Mạc Bình Giang hơi dừng lại, sau đó ông lập tức nắm chặt tay của An Noãn, và thấp giọng nói nhỏ: “An Noãn, cháu vẫn còn nhận bác thì tốt rồi, bác cứ sợ cháu không tiếp tục muốn gặp bác.” “Sao thể được ạ? Bác vẫn luôn tốt với cháu mà.” Mạc Bình Giang cúi đầu, trong lòng đột nhiên giãy giụa. Con bé đơn thuần và tốt bụng như vậy, giống như đúc với Diệc Như, làm sao ông có thể nhẫn tâm tổn thương con bé đây? “Bác cả, bác nói muốn đưa cho cháu đồ mà mẹ cháu để ở chỗ bác, rốt cuộc nó là thứ gì vậy ạ?” An Noãn vẫn còn băn khoăn về lời nói “Đi sớm về sớm” của ông cụ Thẩm, cô muốn lấy đồ rồi về luân với ông cụ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]