“Noãn Noãn, ngoan nào, ngủ một giấc đi đã, em phải chăm sóc tốt cho mình thì bác ấy mới có thể yên tâm.”
An Noãn bĩu môi. “Em không ngủ đâu, nhỡ ngủ rồi, bác hai lại đi mất thì sao?” “Anh sẽ đánh thức em dậy.”
An Noãn nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, “Em không tin tưởng anh.” Mạc Trọng Huy đè trán, cái cô nhóc này. “Thể em có muốn ăn cái gì không? Có đói không?” Nghe hắn nói, hình như cô cũng cảm thấy hơi đói thật, “Em muốn ăn mì, anh đi nấu bát mì cho em đi.”
cả đêm An Noãn không ngủ mà nằm ở trên giường, chờ bên ngoài bình minh. Trời vừa sáng cô đã chạy xuống nhà làm bữa sáng cho Thẩm Diệc Minh, nhưng lại làm cho Mạc Trọng Huy đau lòng muốn chết.
Lúc Thẩm Diệc Minh tỉnh dậy lại tưởng Đậu Nhã Quyên đang làm bữa sáng trong bếp, lúc đi vào phòng ăn mới nhìn thấy hóa ra là An Noãn và Mạc Trọng Huy. “Noãn Noãn, sao cháu dậy sớm vậy?” Nghe được tiếng nói của Thẩm Diệc Minh, An Noãn xoay người chạy thẳng vào trong ngực ông, ôm chặt lấy eo của ông, cô vùi mặt mình vào trong ngực của Thẩm Diệc Minh.
“Cái con bé này, mới sáng sớm đã sao thế?” Thẩm Diệc Minh vừa mừng rỡ vừa thấy đau lòng.
An Noãn nghẹn ngào, nói: “Bác hai, thật xin lỗi, sau này cháu sẽ không tiếp tục làm cho bác giận, cũng không làm bác phải buồn nữa.” Ông biết là cô đã xem hết nhật ký của Thẩm Diệc Như. “Con bé ngốc này, cháu đang thương cảm cho bác à?”
“Không, ba không phải là bác hai, ba là ba của con, con là kết tinh tình yêu của ba và mẹ, con và mẹ đều cùng yêu ba.”
Đầu óc Thẩm Diệc Minh ong lên, ông gần như quên mất phải suy nghĩ, “Noãn Noãn, cháu nói cái gì? Cháu gọi bác là gì?”
“Lời hay chỉ nói một lần, sau này cháu vẫn sẽ gọi bác là bác hai, bởi vì cháu không sửa được cách gọi.” Thẩm Diệc Minh vuốt tóc cô, đời này có thể có ngày này, cho dù bây giờ ông có phải chết đi cũng cảm thấy hạnh phúc.
“Bác hại, cháu làm bữa sáng cho bác đấy ạ.”.
Thẩm Diệc Minh ôm lấy mặt cô, quan sát cẩn thận. Ông nói với giọng không vui, “Hai mắt sưng như vậy có phải là cháu đã khóc cả đêm không?” An Noãn cong môi. “Cái con bé này, muốn làm bác đau lòng chết hả? Cháu thế này làm sao bác còn có lòng dạ đi làm việc đây.”
An Noãn cười, “Chờ khi nào bác đi, cháu sẽ về phòng ngủ bù.”
Lúc này Thẩm Diệc Minh mới hài lòng gật đầu.
Ba người cùng ngồi ăn sáng, Mạc Trọng Huy bị Thẩm Diệc Minh mắng cho một trận, “Huy, Noãn Noãn không hiểu chuyện, chẳng lẽ đến cháu cũng không hiểu à? Sao cháu có thể để con bé khóc cả đêm như vậy được? Thế thì mắt và họng làm sao có thể chịu nổi?”
An Noãn nhìn Mạc Trọng Huy bị mắng thì lại cười trên nỗi đau khổ của người khác, “Anh ấy cũng xem nhật ký cùng cháu, cháu càng xem càng đau lòng.”
Thẩm Diệc Minh cau mày, chợt đổi giọng, “Huy, cháu không thể nuông chiều con bé như thế được, nó sắp bị cháu chiều cho hư rồi đấy.” Mạc Trọng Huy thầm than trong lòng, còn không biết An Noãn là bị ai chiều cho hư đâu. “Bác hai, bác lại phải đi luôn bây giờ ạ?” Thẩm Diệc Minh gật đầu, “Noãn Noãn, hôm nay bác rất muốn ở nhà với cháu, nhưng mà công việc của bác không thể không đi làm được.”
An Noãn nói với giọng thoải mái: “Được, nhưng bác phải đồng ý với cháu là sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Thẩm Diệc Minh nói đùa: “Bỗng dưng cháu biến thành bà cụ non làm bác thấy không quen đấy, bác vẫn thích dáng vẻ cháu làm nũng hơn.” An Noãn bĩu môi, không thèm để ý đến ông. Sau khi tiễn Thẩm Diệc Minh đi, An Noãn trở về phòng ngủ bù. Mạc Trọng Huy nói đúng, người mất cũng đã mất rồi, chúng ta phải trân trọng người còn sống, cũng may mà tất cả vẫn còn kịp. Những năm qua Thẩm Diệc Minh đã sống quá khổ, cô muốn cho ông ấy thật nhiều tình yêu, yêu luôn cả phần của mẹ cô. Mạc Trọng Huy cũng đi theo cô về phòng, nhưng lại không nằm xuống cùng cô. “Mạc Trọng Huy, anh không ngủ bù à?”.
Mạc Trọng Huy day trán, than thở: “Hôm nay anh có việc, là dự án anh đang hợp tác với anh Thần Bằng, hôm nay phải họp, anh nhất định phải đến tham dự.” “Nhưng anh đã thức cả đêm với em rồi.” An Noãn cảm thấy hơi áy náy.
Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, an ủi: “Không sao, anh thức đêm đã quen rồi. Hiếm khi Thần Bằng muốn phấn đấu cho sự nghiệp, anh phải ủng hộ cho cậu ấy. Nếu anh mà không tham gia cuộc họp này, nhất định cậu ấy sẽ mắng anh chết.”
An Noãn ôm lấy vai hắn, chủ động hôn lên môi hắn.
Mạc Trọng Huy hơi ngạc nhiên, sau đó hắn lập tức đoạt lại quyền chủ động. Sau nụ hôn nồng nhiệt, cả hai đều thở dốc. Mạc Trọng Huy dí trán mình vào trán của cô, rồi khẽ nói: “An Noãn, em còn như vậy thì anh phải xin lỗi Thần Bằng đấy.”
“Anh mà xin lỗi anh Thần Bằng thì anh ấy tìm em liều mạng mất. Anh vẫn nên đi ủng hộ anh ấy đi. Buổi tối hôm nay em cam đoan sẽ không quấy rầy giấc ngủ của anh.” “Ngoan, đến muộn một chút cũng không sao, anh chờ em ngủ rồi sẽ đi.” An Noãn ngoan ngoãn nằm xuống giường, cô thực sự quá mệt mỏi, chẳng bao lâu sau thì ngủ mất, Mạc Trọng Huy đi lúc nào mà cô còn chẳng biết. Đang ngủ mơ mơ màng màng, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. An Noãn cố gắng mở mắt, là Mạc Bình Giang gọi tới. Cô hơi do dự, không ấn vào nút nghe. Tiếng chuông ngừng, một lát sau lại vang lên, chuông vang lên nhiều lần. Đầu bên kia dường như rất có kiên nhẫn, không còn cách nào khác, An Noãn đành nhân xuống nút trả lời.
Noãn Noãn, bác là bác cả đây.”
An Noãn cười chào hỏi, “Cháu chào bác.”
“Bác còn tưởng cháu đang giận sẽ không nhận điện thoại của bác cơ.”
“Không đâu ạ.”
Mạc Bình Giang ở đầu bên kia mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Noãn Noãn, chiều nay cháu có rảnh không, bác muốn hẹn gặp cháu.” An Noãn từ chối theo bản năng, cô nói: “Thật xin lỗi bác, gần đây cháu không thể ra ngoài được, cháu phải ở bên cạnh ông ngoại của cháu.”
“Vậy à!” Đầu bên kia rõ ràng hơi thất vọng, “Noãn Noãn, cháu có thể bớt chút thời gian gặp bác một lần được không, sẽ không lâu đâu, bác có vài đồ vật muốn đưa cho cháu, là những thứ của mẹ cháu để lại.”
An Noãn hơi mím môi, cô nói bằng giọng lạnh nhạt: “Đồ vật mẹ cháu để lại cho bác khi còn sống là đồ của bác, bác không cần đưa cho cháu.” “Không, bác nên đưa cho cháu, có nhiều thứ còn làm phiền cháu giúp bác trả lại cho bác hai cháu, những thứ đó là thuộc về ông ấy.” Không đợi An Noãn từ chối, Mạc Bình Giang lại nói: “Noãn Noãn, cứ quyết định vậy đi nhé, cháu chờ một lúc để bác bảo tài xế của bác đi đón cháu, bác đưa đồ cho cháu nhanh thôi.” “Không cần, bác không cần tới đón cháu đâu ạ, bác cứ nói địa điểm đi, cháu sẽ tự đến.”
“Vậy thì tốt, cháu nhất định phải tới đây, bác sẽ chờ cháu.”
Cúp điện thoại, An Noãn cảm thấy hơi buồn bực. Từ lúc Mạc Bình Sơn nói cho cô biết sự thật về thân thể của mình, cũng làm cho cô và bác hai vãi nhau một trận ầm ĩ xong, An Noãn có cảm giác bài xích, không muốn gặp người nhà họ Mạc nữa. Nhưng dù sao họ cũng là người nhà của Mạc Trọng Huy, có rất nhiều chuyện nên đổi mặt, dù cho muốn trốn tránh thế nào thì cuối cùng cũng không thoát được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]