“Noãn Noãn, ngoan nào, ngủ một giấc đi đã, em phải chăm sóc tốt cho mình thì bác ấy mới có thể yên tâm.”
An Noãn bĩu môi. “Em không ngủ đâu, nhỡ ngủ rồi, bác hai lại đi mất thì sao?” “Anh sẽ đánh thức em dậy.”
An Noãn nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, “Em không tin tưởng anh.” Mạc Trọng Huy đè trán, cái cô nhóc này. “Thể em có muốn ăn cái gì không? Có đói không?” Nghe hắn nói, hình như cô cũng cảm thấy hơi đói thật, “Em muốn ăn mì, anh đi nấu bát mì cho em đi.”
Mạc Trọng Huy đưa tay vuốt tóc cô, vẻ mặt đầy yêu chiều.
cả đêm An Noãn không ngủ mà nằm ở trên giường, chờ bên ngoài bình minh. Trời vừa sáng cô đã chạy xuống nhà làm bữa sáng cho Thẩm Diệc Minh, nhưng lại làm cho Mạc Trọng Huy đau lòng muốn chết.
Lúc Thẩm Diệc Minh tỉnh dậy lại tưởng Đậu Nhã Quyên đang làm bữa sáng trong bếp, lúc đi vào phòng ăn mới nhìn thấy hóa ra là An Noãn và Mạc Trọng Huy. “Noãn Noãn, sao cháu dậy sớm vậy?” Nghe được tiếng nói của Thẩm Diệc Minh, An Noãn xoay người chạy thẳng vào trong ngực ông, ôm chặt lấy eo của ông, cô vùi mặt mình vào trong ngực của Thẩm Diệc Minh.
“Cái con bé này, mới sáng sớm đã sao thế?” Thẩm Diệc Minh vừa mừng rỡ vừa thấy đau lòng.
An Noãn nghẹn ngào, nói: “Bác hai, thật xin lỗi, sau này cháu sẽ không tiếp tục làm cho bác giận, cũng không làm bác phải buồn nữa.” Ông biết là cô đã xem hết nhật ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474959/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.