Cúp điện thoại, An Noãn nằm ở trên giường nghiêm túc nhìn hắn.
Mạc Trọng Huy cố ý trêu cô, cười nói, “Anh sẽ không nói cho em biết bác hai em nói gì với anh đâu.” An Noãn trở mình, tức giận hừ giọng, “Ai muốn biết chứ?”
Hắn mím môi, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào trong lòng, nhẹ giọng nói, “Mấy ngày nay ở nhà với ông ngoại nhiều hơn, không có việc gì em đừng ra ngoài.”
“Tại sao không thể ra ngoài?” Cổ nhạy cảm hỏi, “Rốt cuộc bác hai em đã nói gì với anh?” Hắn không muốn dọa cô, xoa đầu cô nói: “Bác hai em hi vọng em có thể ở nhà với ông nhiều hơn.” An Noãn hừ giọng, “Không cần bác ấy nói, em cũng sẽ làm như vậy. Bác hại nhất định là biết em đi gặp Cố Thu, bác ấy không muốn em gặp Cố Thu.” “Cố Thu đã kết hôn, có cuộc sống mới rồi, em không nên làm phiền cô ấy nữa.”
An Noãn oan ức nói: “Là bác gái hi vọng Cổ Thu có thể trở lại bên cạnh Thần Bằng.”
Mạc Trọng Huy ôm cô chặt hơn, cưng chiều nói: “Anh biết không phải là ý của em. Bác em cũng là thương con nên sốt ruột, nhưng đứng ở lập trường của Thần Bằng mà suy nghĩ, cậu ta sẽ rất khó chịu. Cái trang Cố Thu này nên sớm lật qua rồi.”
An Noãn có chút thương cảm, “Thần Bằng thật sự có thể lật trang này qua sao?” “Anh tin không có ai nhắc đến trước mặt cậu ấy, thời gian sẽ dần dần chữa lành tất cả.”
“Chỉ mong như vậy.” Chỉ tiếc bọn họ đã nghĩ Thẩm Thần Bằng quá mức kiên cường.
Đêm hôm đó, An Noãn ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy bên ngoài có tiếng động rất lớn. Mạc Trọng Huy cũng bị đánh thức, hắn dậy đi kiểm tra, hóa ra là Thẩm Thần Bằng uống say được hai lính cảnh vệ đỡ về phòng. Anh ta đang lẩm bẩm nói gì đó trong miệng.
An Noãn cau chặt mày lại. Tiết Ngọc Lan cũng bị tiếng động này đánh thức, chạy đến kiểm tra. Nhìn thấy con trai uống đến như vậy, bà đau lòng nước mắt lưng tròng.
Mạc Trọng Huy đưa anh ta đến phòng, đặt lên giường, người này đột nhiên nôn lên người Mạc Trọng Huy. Sắc mặt Mạc Trọng Huy lập tức sầm xuống, lúc này An Noãn thật sự không cười nổi, cô vỗ vai hắn, “Anh đi tắm đi, để em thu dọn chỗ này.”
Tiết Ngọc Lan nhìn thấy con trai nôn, bà bật khóc.
An Noãn khoác cánh tay bà an ủi, “Bác, bác về phòng nghỉ ngơi trước đi, chỗ này giao cho cháu. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Thần Bằng.”
“Thần Bằng như vậy, cháu bảo bác làm sao có thể yên tâm đi ngủ? Noãn Noãn, ngày mai cùng bác đi tìm Cố Thu nữa đi, bác nhất định phải khiến Cổ Thu trở lại bên cạnh Thần Bằng.” Thẩm Thần Bằng nôn xong, đã hơi tỉnh táo lại. Anh ta mở mắt ra, mệt mỏi nhìn Tiết Ngọc Lan, cau mày nói: “Mẹ, nếu như mẹ đi tìm cô ấy, con sẽ không trở về cái nhà này nữa.” Tiết Ngọc Lan mím môi, gầm nhẹ, “Không cho mẹ đi tìm nó, vậy con phấn chấn lên đi, vì một người phụ nữ mà trở thành như vậy, con còn là con trai của mẹ à?”
Thẩm Thần Bằng phiền não nói: “Mẹ, mẹ về phòng trước đi, để Noãn Noãn ở lại với con.” Tiết Ngọc Lan lau mắt, đi ra khỏi phòng Thẩm Thần Bằng.
Nhìn mặt đất bừa bãi, An Noãn bắt đầu dọn dẹp.
Cô thay quần áo ngủ sạch sẽ giúp Thẩm Thần Bằng, may mà không nôn lên giường.
Thẩm Thần Bằng im lặng nhìn cô thu dọn mặt đất, “An Noãn, xin lỗi, làm phiền em rồi.” An Noãn nhíu mày, “Em thì không sao, Mạc Trọng Huy có bệnh ưa sạch sẽ, anh hại anh ấy thảm rồi.” Thẩm Thần Bằng cười, cảm động nói: “Có hai người thật tốt.”. Lúc thu dọn, An Noãn cũng suýt nôn. Cô không nhịn được trách mắng, “Sau này uống ít rượu đi, lần nào uống say anh cũng về nhà họ Thẩm, bình thường không thấy anh thường xuyên về như vậy.” Thẩm Thần Bằng nhắm hờ mắt, khẽ nói: “Bình thường một mình không sao, lúc uống say trống rỗng, luôn hi vọng bên cạnh có thể có một người bầu bạn.” “Vậy anh tìm một người bạn gái nghiêm túc đi!” “Anh cũng muốn tìm một người, nhưng anh phát hiện bên cạnh không có một ai thật lòng với anh cả, thứ bọn họ yêu là hào quang trên đầu anh. Nếu như anh không phải là con trai của Thẩm Diệc Minh, anh nghĩ sẽ không có ai ở bên anh cả.”
An Noãn không nhịn được mắng, “Theo như anh nói, người bình thường đều không yêu nhau, không kết hôn à? Thần Bằng, là anh chưa mở lòng mình, đến lúc quên Cổ Thu, tìm một cô gái để ở bên nhau rồi, đừng tìm bất cứ cái cớ gì cho mình nữa.” Thẩm Thần Bằng nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa. An Noãn biết anh ta chưa ngủ, bởi vì lông mi anh ta vẫn đang rung rung. “Thần Bằng, nói thật với anh, hôm đó em và bác gái đã đi tìm Cổ Thu...” Thẩm Thần Bằng lập tức mở mắt ra. “Bác gái thương anh, muốn xem hai người có còn cơ hội không, Cố Thu từ chối rất thẳng thắn. Em còn nhìn thấy chồng Cố Thu rồi, hình như tình cảm của bọn họ rất ổn định. Cho nên, anh hãy quên cô ấy đi.”
Thẩm Thần Bằng mím môi, không nói gì. “Thần Bằng, mau quên mối tình đó đi, trên thế giới này có rất nhiều cô gái tốt, chỉ cần anh thử tiếp xúc, anh sẽ tìm được người có thể làm anh rung động. Nếu như anh mãi trốn tránh, vĩnh viễn anh chỉ có thể sống trong ký ức về Cổ Thu, không thoát ra được.” Thẩm Thần Bằng híp mắt lại, thấp giọng nói: “Noãn Noãn, con đường em và Huy đến với nhau, em rõ hơn anh, quên một người cần bao nhiêu thời gian?”
An Noãn khựng lại, sau đó mắng: “Thẩm Thần Bằng, anh như vậy thật vô dụng, nếu như em là Cổ Thu, em cũng sẽ không cần anh, nếu anh không có cách nào quên cô ấy thì dũng cảm cướp cô ấy lại đi. Nếu như anh không muốn quay đầu đuổi theo, vậy thì thử chấp nhận tình cảm mới, đừng cả ngày khiến mình như người bị hại. Anh vì Cố Thu say thành như vậy, cô ấy có thể biết sao? Anh làm hại sức khỏe của mình không nói, anh thử nghĩ đến người bên cạnh anh đi. Bác gái thương anh, lo lắng cho anh thể nào, anh có biết không? Trong mắt anh chỉ có tình yêu, không có người nhà sao? Anh, hoặc là cướp Cổ Thu về, hoặc là sống thật tốt, đừng giày vò mình nữa.”
Thẩm Thần Bằng ngồi dậy, trầm giọng nói: “Noãn Noãn, cho anh ôm em một chút.” An Noãn hơi ngẩn ra, cười nói, “Anh sẽ không nôn lên người em chứ, em cũng có bệnh ưa sạch sẽ.” Mặc dù nói như vậy, nhưng cô đã ôm lấy anh ta trước. Thẩm Thần Bằng đè hết sức nặng cơ thể lên vai An Noãn, giây phút đó, An Noãn biết, anh ta rất yếu đuối, cần sưởi ấm.
“Anh, em rất hi vọng anh có thể vui vẻ, có thể hạnh phúc. Có lẽ anh và Cố Thu thật sự không có duyên phận, quên cô ấy đi.” Thẩm Thần Bằng ôm chặt cô, “Thử chấp nhận người khác, rất mệt.” “Không sao, em và Mạc Trọng Huy sẽ luôn ở bên anh, lúc mệt, em sẽ cho anh mượn bờ vai để dựa vào.”
An Noãn dỗ cho Thẩm Thần Bằng ngủ rồi mới trở về phòng. Nghe thấy tiếng nước róc rách chảy trong phòng tắm, người này vẫn còn đang tắm cơ à. Cô không nhịn được bật cười, cái tên ưa sạch sẽ này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]