Cô ta nghiến răng, siết chặt hai tay lại. Nếu như bây giờ An Noãn ở bên cạnh, cô ta nhất định đã vung tay đấm rồi.
Mẹ cô ta ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Hàm Hàm, cô An đó nói thế nào? Có chịu xin tha thứ giúp bà con không?” Doãn Thị Hàm lắc đầu.
“Vậy phải làm thế nào đây? Ba con đã mất tích hơn một tuần rồi, sống hay chết cũng không biết, tại sao có thể quá đáng như vậy? Ngay cả ông cụ Tiết cũng không cứu được ông ấy.” Doãn Thị Hàm cũng phiền não.
“Hàm Hàm, con gọi thêm cho cô An mấy cuộc, nhờ vả người ta nữa đi. Nghe nói Thẩm Diệc Minh cưng chiều cô ta lắm, ông ta đã từng muốn đưa Mạc Bình Sơn vào chỗ chết, cuối cùng vì một câu nói của cô ta mà thả người ra. Hàm Hàm, con nhất định phải cầu xin cô ta.”
Doãn Thị Hàm bực bội gào lên: “Mẹ bảo con cầu xin cô ta thế nào? Con và cô ta hoàn toàn không có giao tình.”
“Con thử tìm Thẩm Thần Bằng xem, không phải trước kia hai đứa thường xuyên chơi với nhau à?”
Doãn Thi Hàm khó chịu, “Cho dù Thẩm Thần Bằng chịu giúp, sao Thẩm Diệc Minh có thể nghe lời anh ta được? Hai ba con bọn họ không hợp, gặp mặt là cãi nhau, vô dụng thôi.”
“Vậy nên làm thế nào đây? Không thể để ba con bị giam như vậy được.” Ông cụ Doãn ngồi ở trên sofa, thở dài, “Ngay cả ông Tiết cũng không có cách nào cả, lần này nhà họ Doãn lành ít dữ nhiều rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474950/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.