Chương trước
Chương sau
Cô ta nghiến răng, siết chặt hai tay lại. Nếu như bây giờ An Noãn ở bên cạnh, cô ta nhất định đã vung tay đấm rồi.

Mẹ cô ta ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Hàm Hàm, cô An đó nói thế nào? Có chịu xin tha thứ giúp bà con không?” Doãn Thị Hàm lắc đầu.

“Vậy phải làm thế nào đây? Ba con đã mất tích hơn một tuần rồi, sống hay chết cũng không biết, tại sao có thể quá đáng như vậy? Ngay cả ông cụ Tiết cũng không cứu được ông ấy.” Doãn Thị Hàm cũng phiền não.

“Hàm Hàm, con gọi thêm cho cô An mấy cuộc, nhờ vả người ta nữa đi. Nghe nói Thẩm Diệc Minh cưng chiều cô ta lắm, ông ta đã từng muốn đưa Mạc Bình Sơn vào chỗ chết, cuối cùng vì một câu nói của cô ta mà thả người ra. Hàm Hàm, con nhất định phải cầu xin cô ta.”

Doãn Thị Hàm bực bội gào lên: “Mẹ bảo con cầu xin cô ta thế nào? Con và cô ta hoàn toàn không có giao tình.”

“Con thử tìm Thẩm Thần Bằng xem, không phải trước kia hai đứa thường xuyên chơi với nhau à?”

Doãn Thi Hàm khó chịu, “Cho dù Thẩm Thần Bằng chịu giúp, sao Thẩm Diệc Minh có thể nghe lời anh ta được? Hai ba con bọn họ không hợp, gặp mặt là cãi nhau, vô dụng thôi.”

“Vậy nên làm thế nào đây? Không thể để ba con bị giam như vậy được.” Ông cụ Doãn ngồi ở trên sofa, thở dài, “Ngay cả ông Tiết cũng không có cách nào cả, lần này nhà họ Doãn lành ít dữ nhiều rồi. Ba luôn khuyên Hậu Vọng đừng có tham vọng quá nhiều, không có ai là đối thủ của Thẩm Diệc Minh hết, nhưng nó lại không nghe. Bây giờ bản thân nó có chuyện thì thôi đi, còn liên lụy cả nhà họ Doãn chúng ta.” “Ba, lúc này sao ba có thể trách tội Hậu Vọng được, bây giờ anh ấy bị giam rồi, sống chết còn chưa biết thế nào!” Ông cụ Doãn không ngừng than thở.

Ông cụ luôn không thích loại tranh đấu này. Năm đó Doãn Hậu Vọng muốn ở bên Tiết Ngọc Lan, ông cụ cực lực phản đối. Ông cụ không muốn con trai mình leo quá cao, bởi vì không thích hợp. Nhưng không ngờ qua mấy chục năm như vậy, dã tâm của Doãn Hậu Vọng vẫn không hề giảm đi. Cuối cùng vẫn không đủ thông minh, vị trí của Thẩm Diệc Minh bây giờ há là thứ một người bình thường có thể lung lay được.

“Hàm Hàm, cháu đến nhà họ Tiết một chuyến, tìm ông Tiết đi, bây giờ chỉ trông cậy được vào ông ấy thôi. Chỉ mong Thẩm Diệc Minh còn có thể nể ân tình của ông Tiết, thả Hậu Vọng ra.” Doãn Thi Hàm chạy đến sơn trang của ông cụ Tiết, khóc lóc thương tâm trước mặt ông cụ một trận, “ông, ông nhất định phải cứu ba cháu. Ba là trụ cột của cả nhà cháu, nếu như ba có mệnh hệ gì, nhà họ Doãn chúng cháu sẽ xong đời.”

Ông cụ Tiết nghe cô ta khóc mà có chút phiền não, trầm giọng nói: “Yên tâm đi, chuyện này ông sẽ chủ trì công đạo cho nhà họ Doãn.”

Ông cụ bảo lính cảnh vệ gọi điện thoại cho Mạc Bình Sơn, gọi ông ta đến.

Mạc Bình Sơn nơm nớp lo sợ đi tới sơn trang, “Ngài Tiết, không biết lần này ngài tìm tôi đến có gì dặn dò.”

Ông cụ thân mật cầm tay ông ta, cười nói, “Bình Sơn, nhiệm vụ lần trước tôi giao cho cậu, cậu hoàn thành rất tốt. Tôi thấy cậu là người có thể làm việc lớn. Bây giờ Thẩm Diệc Minh càng ngày càng không nghe lời tôi, cậu biết tôi rất muốn kéo nó xuống. Nhưng bây giờ xuất hiện chút vấn đề, thể lực của Thẩm Diệc Minh càng ngày càng lớn, ngay cả tôi cũng không giải quyết được nó.”

“Ngài Tiết, tôi có thể làm gì?”

Ông cụ cười nói, “Đúng là một người thông minh, nếu như Thẩm Diệc Minh ngã xuống, tôi nhất định sẽ toàn lực ủng hộ cậu.”

Mạc Bình Sơn hờ hững nói, “Chỉ tiếc bây giờ tôi không có gì cả, không phải là đối thủ của ông ta.”

“Ai nói cậu không có gì cả, đợi Thẩm Diệc Minh xuống rồi, chức vị của cậu sẽ có thể khôi phục. Bình Sơn, con trai cậu lấy con gái của Thẩm Diệc Minh, con bé kia cũng chính là con dâu cậu. Cậu gặp nó một lần chắc không khó lắm

nhỉ?”

Mạc Bình Sơn do dự.

“Ngài Tiết, là thế này, chuyện lần trước ống giao, tôi đã hoàn thành trăm phần trăm, tôi vạch trần thân thể của cô ta, bây giờ nhất định cô ta rất hận tôi, gặp mặt chắc sẽ khó lắm.”

“Tôi tin tưởng không có chuyện gì có thể làm khó cậu!” Ông cụ Tiết tiếp tục tâng bốc ông ta, “Nếu như cậu có thể đưa con bé kia đến sơn trang của tôi, tôi tin tưởng Thẩm Diệc Minh sẽ thua, vì con bé kia, nó có thể vứt bỏ tất cả. Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Mạc Bình Sơn nặng nề gật đầu, khẽ nói, “Nhưng bây giờ tôi hẹn nó, nhất định nó sẽ không gặp tôi.”

“Nó sẽ không gặp cậu, cậu có thể tìm người khác, ví dụ như vợ cậu, anh trai cậu. Theo tôi biết, quan hệ của bọn họ với con bé kia khá được.”

Mạc Bình Sơn hiểu ra, “Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” An Noãn luôn nhớ phải gọi điện thoại cho Thẩm Diệc Minh, nhưng đấu tranh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không có dũng khí gọi cho ông. Tối hôm đó, Mạc Trọng Huy cầm điện thoại cố ý đi đến trước mặt cô, thờ ơ nói, “Gọi điện thoại cho bác hai em đi!” An Noãn trợn mắt, “Không gọi.” “Anh biết em ngại, anh gọi cùng em.”

Mạc Trọng Huy rất thành thục bấm số của Thẩm Diệc Minh, đặt điện thoại bên tai An Noãn.

An Noãn tức giận nghiến răng, đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói trầm mạnh của Thẩm Diệc Minh, “Noãn Noãn, là cháu à?”

An Noãn nghiêng đầu đi, không nói gì.

Mạc Trọng Huy rất không biết làm sao, thu điện thoại lại. Thẩm Diệc Minh thì rất dửng dưng, “Huy, nếu như Noãn Noãn không muốn nói chuyện với bác thì đừng ép nó.” “Xin bác hãy cho cô ấy thêm chút thời gian.”

“Bác biết, bác không trách nó.”

Thẩm Diệc Minh thở dài, đột nhiên chuyển chủ đề, “Huy, gần đây có thời gian thì ở bên Noãn Noãn nhiều một chút, đừng để nó đi gặp người khác một mình, tốt nhất là bảo nó ở nhà họ Thẩm.”

“Xảy ra chuyện gì thế ạ?”

“Bác đã hành động với Doãn Hậu Vọng, bác sợ ông cụ Tiết sẽ gây bất lợi cho Noãn Noãn, có điều bác đã sắp xếp người ngầm bảo vệ Noãn Noãn rồi, chỉ sợ có gì bất trắc thôi, cháu để phòng một chút.”

Mạc Trọng Huy khẽ cau mày lại. “Từ lúc ông cụ Tiết biết Noãn Noãn là con gái ruột của bác, bác đã bắt đầu sai người âm thầm bảo vệ Noãn Noãn, nhưng vẫn có những chuyện không ngờ được xảy ra. Lần trước ba cháu nói chuyện đó trước mặt Noãn Noãn chính là chúng ta không kịp chuẩn bị. Huy, cháu hiểu ý bác chứ?” Mạc Trọng Huy trầm giọng trả lời, “Cháu biết rồi.”

Thẩm Diệc Minh không sợ ai khác, chỉ sợ người nhà họ Mạc sẽ nhúng tay. Noãn Noãn là người lương thiện, cô có thể cự tuyệt bất cứ ai nhưng không cự tuyệt được người nhà họ Mạc.

“Bác yên tâm, khoảng thời gian này cháu sẽ không để cô ấy gặp người nhà cháu, cho dù gặp, cháu cũng sẽ đi cùng.” “Tốt, có câu này của cháu bác yên tâm rồi. Huy, nhờ cháu chăm sóc Noãn Noãn. Bác xử lý xong chuyện sẽ nhanh chóng trở về.”

Suy cho cùng Thẩm Diệc Minh vẫn là người thông minh, ông có thể đoán được tâm tư của người khác. Ông cụ Tiết có đa mưu túc trí thế nào, chút mánh khóe này cuối cùng vẫn không lừa được Thẩm Diệc Minh. Ban đầu ông cụ Tiết cố hết sức cứu Mạc Bình Sơn cũng là vì ngày này có thể lợi dụng. Cái tên Mạc Bình Sơn ngu xuẩn này, hết lần này đến lần khác bị người ta lợi dụng, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh ngộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.