An Noãn càng cúi thấp đầu hơn.
Lúc này Mạc Trọng Huy rót chén trà ngon đưa tới, Đậu Nhã Quyên nhận trà, còn quay sang mắng Mạc Trọng Huy. “Thằng nhóc Huy cậu cũng giỏi nhỉ, dám cùng con bé đến sống ở đây. Thế nào, hai đứng không có ý định về Bắc Kinh nữa hả, đến ông cụ cũng mặc kệ.”
Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày, không thể phản bác lại. An Noãn hơi mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Bác gái, là do cháu không chịu trở về, không liên quan gì tới anh ấy đâu ạ.” “Chậc chậc, cháu còn đau lòng cho chồng mình nữa à? Ông ngoại yêu thương cháu cũng không kém chống cháu đâu nhé. Cái con bé này, đừng quá trọng sắc khinh người nhà như vậy chứ. Bác không nhiều lời nữa, hai chúng ta đi suốt đêm tới đây rồi đấy, cháu mau chuẩn bị một chút rồi cùng chúng ta trở về.”
An Noãn chậm chạp không làm gì cả. Tiết Ngọc Lan đứng dậy, mỉm cười đối mặt với An Noãn, “Noãn Noãn, bác cùng cháu đi chuẩn bị đồ đạc nhé.”
Bà kéo cánh tay An Noãn rồi chạy lên lầu, không cho phép cô phản kháng.
Trong phòng ngủ, An Noãn không biết phải đối mặt với bà như thế nào, cô luôn cảm thấy xấu hổ, thậm chí ở sâu trong nội tâm thấy có lỗi với bà.
Tiết Ngọc Lan lên tiếng trước, giọng bà rất nhẹ nhàng: “Noãn Noãn, bác biết gần đây trong lòng cháu khó mà chấp nhận được. Gặp phải loại chuyện như thế này, không ai có thể thản nhiên tiếp nhận. Không dối gì cháu, bác cũng nằm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474936/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.