An Noãn mỉm cười, ông ngoại đúng là càng ngày càng đáng yêu.
An Noãn lấy cho ông cụ một bát cơm, ông cụ hoàn toàn không cáu kỉnh mà ngoan ngoãn ăn hết.
Đậu Nhã Quyền không nhịn được trêu: “Ba, dù gì con cũng chăm sóc cho ba ba mươi mấy năm rồi, ba thật là chẳng cho con một chút mặt mũi nào cả. Xem ra sau này con được nhàn hạ hơn rồi, vì con sẽ đem nhiệm vụ chăm sóc ba giao tất cả cho Noãn Noãn.”
Ông cụ Thẩm không để ý đến bà, chỉ cầm tay An Noãn, nghiêm túc hỏi: “Con bé này, lần này trở về không đi nữa chứ?” An Noãn cười gật đầu.
Ông cụ Thẩm vui mừng kéo cô vào lòng, “Cháu gái ngoan, ông ngoại chỉ còn lại từng ấy thời gian thôi, ông hi vọng cháu có thể ở bên cạnh ông.” Ba anh em Thẩm Diệc Bái, Thẩm Diệc Minh và Thẩm Diệc Bác cũng đến bệnh viện, cả ba đều nhận được tin tức An Noãn đã trở về.
Xe dừng, Thẩm Diệc Minh không có ý định xuống xe. Thẩm Diệc Bái cau mày, hỏi: “Chú không xuống à?”
Thẩm Diệc Minh nói thật nhỏ: “Con bé hiện tại vẫn không muốn nhìn thấy em, tốt nhất em không nên vào để tránh cho nó bị ngột ngạt.”
Lời này làm người khác nghe mà đau lòng. Thẩm Diệc Bái đành phải an ủi: “An Noãn trở về đây nhất định là đã chuẩn bị tốt tâm lý đối mặt với chú rồi, lúc này chú không cần thiết tránh né đâu.” Thẩm Diệc Minh vẫn lắc đầu, “Con bé chỉ không thể không quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474937/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.