“Tôi không tin, tôi không tin bất cứ một câu nào của ông hết!”
An Noãn điên cuồng giận dữ gầm lên một tiếng, khóc lóc chạy đi. Nhìn bóng lưng thất thường của cô, Mạc Bình Sơn lấy điện thoại di động ra gọi cho ông cụ Tiết, thấp giọng báo cáo với đầu kia, “Bác, cháu đã hoàn thành nhiệm vụ ống giao rồi, con bé kia phản ứng rất lớn.”
Cúp điện thoại, ông ta khẽ híp mắt lại, nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ trong lòng, “Thẩm Diệc Minh, tạo có ngày hôm nay, tất cả đều là là do mày ban tặng. Một ngày nào đó tao cũng sẽ khiển máy nếm được mùi vị của tao ngày hôm nay, mùi vị sống không bằng chết.”
An Noãn khóc lóc chạy về nhà họ Thẩm, lính cảnh về đều bị cô dọa giật mình, ngăn cô lại hỏi bị ai bắt nạt, An Noãn dùng sức đẩy bọn họ ra chạy vào nhà. Ông cụ Thẩm đang ở phòng khách đánh cờ một mình, thấy An Noãn khóc chạy vào, cũng bị dọa giật mình. Ông cụ vội vàng đứng lên đón, cuống cuồng hỏi, “Cháu gái, làm sao thế? Ai bắt nạt cháu, sao lại khóc thế hả?” An Noãn dùng sức lau nước mắt, nghẹn ngào gằn từng chữ hỏi, “Cháu rốt cuộc là con gái của ai? Ba ruột cháu là ai?” Ông cụ Thẩm sững sờ, trên mặt lập tức hiện ra vẻ đau đớn.
Hít sâu một hơi, ông cụ dùng sức nắm lấy tay An Noãn. An Noãn hất mạnh ra, lớn tiếng hét lên, “Ông ta nói cháu không phải là con gái của An Hồng Minh, có phải là thật không?”
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474922/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.