Hai hàng lông mày trên mặt An Noãn không tự chủ mà nhíu chặt. 4 4 Đường Tĩnh Vi vội nói: “Noãn Noãn, cháu đừng hiểu lầm, không phải bác gái muốn gây áp lực thì cho cháu đâu. Bác luôn ủng hộ suy nghĩ của những người trẻ tuổi như các cháu, nhưng bác nghĩ thừa dịp hai đứa con trẻ thì nên có con luôn đi, đợi sau này lớn tuổi rồi thì khó có thai lắm.”
An Noãn hơi mím môi, nói nhỏ: “Chuyện con cái chúng cháu muốn thuận theo tự nhiên ạ.”
“Vậy là tốt rồi, bác gái chờ tin tốt của hai đứa.”
Mạc Bình Sơn được hai lính cảnh vệ đưa về nhà. Nghe thấy tiếng còi ô tô, Đường Tĩnh Vi lập tức buông đồ ăn trong tay xuống, chạy ra ngoài. Nhìn bà ấy vội vàng như vậy, ở sâu trong nội tâm An Noãn cũng bị cảm động lây. Mạc Bình Sơn và Đường Tĩnh Vi chưa chắc đã yêu nhau thắm thiết như thế, nhưng dù sao cũng ở với nhau mấy chục năm, họ đã là những người thân quan trọng nhất trong cuộc sống của nhau. Cuộc sống hạnh phúc trong tưởng tượng của An Noãn là đến một ngày hai người họ đều già đi, cho dù bọn nhỏ không thể ở bên cạnh thì bọn họ vẫn còn có thể nắm lấy tay nhau đi hết quãng đường còn lại, đến lúc đó chắc chính là răng long đầu bạc mà mọi người hay nói.
Mạc Trọng Huy tiến đến, ôm An Noãn đi ra ngoài. Đường Tĩnh Vi để Mạc Bình Sơn bước qua chậu than rồi mới cho ông ta vào cửa.
Mạc Bình Sơn cau mày phàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474907/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.