Có câu nói này của Mạc Trọng Huy, An Noãn yên tâm.
Cô tìm một tư thể thoải mái trong ngực hắn, rồi nhắm mắt lại ngủ. Mạc Trọng Huy ôm cô thật chặt, cô nhóc này vì hắn mà chịu bao nhiêu tủi nhục uất ức. Nếu như có thể, hắn thật muốn đưa cô trở lại Giang Thành, sẽ không có bất kỳ người nào quấy rầy, chỉ có hai người bọn họ ở bên nhau. Giang Thành tuy nhỏ, nhưng cuộc sống ở đó rất yên bình, không có nhiều sóng gió và tranh đấu như ở đây. Nhưng hắn có thể ích kỷ như thể đưa cô đi được sao? Và nhà họ Thẩm sẽ đồng ý ư?
An Noãn tỉnh lại sau giấc ngủ, thầy Mạc Trọng Huy vẫn mở mắt, trong cơn mơ màng cô vẫn nhíu mày. “Anh không ngủ à?”
Hắn đột nhiên ôm lấy mặt của cô, nói nghiêm túc: “An Noãn, chúng ta về Giang Thành đi?” An Noãn vì câu nói này mà hoàn toàn tỉnh hẳn. Không phải cô không nhớ cuộc sống ở Giang Thành, chỉ là hiện tại, nơi này có quá nhiều thứ mà cô không thể dứt bỏ được.
“Mạc Trọng Huy, chúng ta đi thì ông ngoại phải làm sao bây giờ? Cả bác hại của em nữa?”
Mạc Trọng Huy ôm chặt lấy cô, thủ thỉ bên tai cô: “Có đôi khi anh thật muốn ích kỷ một lần, chỉ vì chính mình, chỉ vì em.”
“Mạc Trọng Huy, sau này chỉ cần hai trái tim của chúng ta ở bên nhau thì cho dù là ở đâu cũng đều sẽ hạnh phúc.”
Hôm sau, An Noãn đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Tĩnh Vi, lúc ấy Mạc Trọng Huy đang ở trong bếp làm đồ ăn sáng cho cô, còn cô thì ở phòng khách xem TV. Cô không lưu số của Đường Tĩnh Vi, nhưng cô vẫn có ấn tượng với dãy số này. Cô bấm nghe máy mà tâm tình nặng nề, cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, cô thân mật gọi đầu bên kia, “Bác gái.” Đường Tĩnh Vi hỏi luôn: “Noãn Noãn, hôm nay cháu có rảnh không? Bác muốn đi đặt mua một ít đồ dùng kết hôn, nếu cháu có rảnh thì đi dạo phố với bác nhé, chúng ta cùng chọn đồ. Dù sao mắt nhìn của bọn trẻ các cháu cũng khác với người già chúng ta, bác sợ mua rồi hai đứa lại không thích.”
“Bác gái, bác cứ quyết định đi ạ, cả cháu và anh Mạc Trọng Huy đều không kén chọn đâu.” “Không được, một mình bác không quyết định được, tốt nhất cháu vẫn nên đi cùng bác.” An Noãn không nghĩ ra được lý do cự tuyệt, bất đắc dĩ đành đồng ý. Lúc cô nói cho Mạc Trọng Huy biết, hắn tỏ vẻ rất không vui, “Để anh gọi điện cho mẹ.”
“Mạc Trọng Huy, đừng, mẹ anh cũng sẽ không làm gì em đầu. Hơn nữa đây là đám cưới của chúng ta, chúng ta cũng nên bỏ công bỏ sức ra, đấu thể giao toàn bộ cho mọi người được. Vả lại, mẹ anh cũng thật cực khổ, còn phải ở nhà chăm sóc cho ba anh nữa.”
Mạc Trọng Huy đưa An Noãn đến cửa hàng, trên đường đi hắn không ngừng dặn dò cô, nếu mệt phải gọi điện thoại cho hắn, nếu mẹ hắn bắt nạt cô, cô càng phải gọi điện thoại cho hắn.
An Noãn phì cười. “Mẹ anh đanh đá như vậy cơ à? Mạc Trọng Huy, mẹ anh chắc chắn không thích nghe mấy câu này của anh đâu.”
Trước khi xuống xe, tên này cứ quấn lấy cô ở trên xe mà hôn nồng nhiệt, cuối cùng mới quyến luyến mà thả cô xuống xe. Đường Tĩnh Vi đang chờ An Noãn, vừa thấy có tiến đến, bà đã thân mật kéo tay cô.
“Hôm nay bác định mua một ít đồ để trên giường của hai đứa và một ít đồ dùng trong nhà nữa. Phòng của Huy ở nhà không thường ở, bác cả nói trước khi kết hôn phải sửa sang lại thành phòng cưới.”
An Noãn mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Bác gái, không cần tốn kém như vậy đâu ạ, cháu và Mạc Trọng Huy đã chuẩn bị một căn nhà mới rồi, phòng cưới cũng đã hoàn thành xong.”
Đường Tĩnh Vi nhíu mày, cười, “Như vậy sao được, hai đứa kết hôn xong phải ở nhà họ Mạc chứ, để bác còn thuận tiện chăm sóc cho hai đứa. Nếu sau này cháu mang thai, cũng phải có người chăm sóc nữa. Huy là đàn ông, từ nhỏ đến giờ nó chỉ biết ăn săn, làm sao chăm sóc được cho cháu.”
Có lẽ ở trong mắt của tất cả những người làm cha làm mẹ đều thấy con mình mãi mãi cũng chưa trưởng thành. Nếu Đường Tĩnh Vi biết bình thường Mạc Trọng Huy chăm sóc An Noãn thể nào, chắc bà ấy phải đau lòng lắm.
Sau đó, An Noãn không nói thêm gì nữa, nếu tất cả cô đều thông qua Mạc Trọng Huy để nói thì chỉ sợ Đường Tĩnh Vi sẽ ghét cô mất.
Cả buổi trưa, hai người đi chọn đồ dùng trên giường, Đường Tĩnh Vi chọn cho họ hai bộ chăn ga gối đỏ chót, bà còn liên tục hỏi ý kiến của An Noãn, “Thế nào, mắt nhìn của bác cũng không tệ lắm phải không?”
An Noãn chỉ cười mà không nói gì. Hai người dùng bữa trưa tại một quán trà, lúc này Đường Tĩnh Vi đã không còn vẻ nhẹ nhàng khi lúc đi dạo phố, vẻ mặt bà trở nên nghiêm túc. “Noãn Noãn, hôm nay bác gọi cháu ra thứ nhất là vì muốn đi dạo phố với cháu, thứ hai bác muốn nói chuyện với cháu một chút.”
An Noãn có dự cảm xấu. Đường Tĩnh Vi duỗi tay nắm chặt tay An Noãn, trông có vẻ rất thân mật. “An Noãn, ba của Huy lần này không sao, thật sự phải cảm ơn cháu. Bác còn một chuyện muốn nhờ. Cháu có thể nói tốt về ba của Huy ở trước mặt bác hai cháu, để ông ấy khôi phục lại chức vụ cho ba Huy được không?”
An Noãn giật mình, cô thật sự không ngờ Đường Tĩnh Vi lại nói được những lời như thế này. Vì ở trong mắt của cô, Đường Tĩnh Vi cũng được coi như là một quý bà có tố chất.
“Noãn Noãn, bác biết chuyện này là chuyện khó khăn. Trước khi nói với cháu, lòng bác cũng đấu tranh rất nhiều, nhưng mà cháu biết không, đêm qua ba Huy nói ở trước mặt bác rằng, nếu không có chức vụ thì dù ông ấy còn sống ra khỏi tù, cũng chẳng khác gì người chết cả. Noãn Noãn, bác van cầu cháu, cháu giúp bác một lần nữa có được không?”
An Noãn trầm mặt, giọng cô trở nên lạnh nhạt: “Bác gái, cháu rất xin lỗi, không phải việc gì cháu cũng có năng lực để giúp bác. Để bác trai có thể ra ngoài được, bác cháu cũng phí rất nhiều sức lực, còn chuyện khôi phục lại chức vụ thì sao có thể dễ dàng như vậy được ạ.”
“Bác cũng biết là khó khăn, nhưng bác tin tưởng bác hai cháu có năng lực đó, ông ấy nhất định có thể giúp đỡ được. Noãn Noãn, bác van cháu đấy, bác cháu thương cháu như thế, chỉ cần cháu nói một tiếng thì ông ấy chắc chắn sẽ hỗ trợ. Ba của Huy đã phấn đấu cả đời mới ngồi được vào vị trí này, đột nhiên ông ấy không còn gì cả thì sao có thể chấp nhận được. Xin cháu hãy tin ông ấy, trải qua nhiều việc như vậy, chắc chắn ông ấy không còn dám gây ra sóng gió gì nữa đâu. An Noãn, bác cầu xin cháu có được hay không?”
An Noãn ngầm kìm nén cơn tức giận, người nhà họ Mạc càng ngày càng quá đáng.
“Rất xin lỗi bác gái, cháu thật sự không giúp được, cũng xin bác sau này đừng nói về chuyện này nữa, đừng để cháu phải khó xử, cũng đừng để mọi người phải khó xử ạ.” Đường Tỉnh Vi hơi ngạc nhiên, “An Noãn, sao cháu có thể nói như vậy được? Nếu ba của Huy được khôi phục lại chức vụ thì càng tốt đối với hai đứa chứ sao? Có chính trị ủng hộ, việc làm ăn của Huy càng thuận lợi. Chẳng lẽ cháu nghĩ sự nghiệp của Huy phát triển tốt như vậy thật sự chỉ dựa vào năng lực của cá nhân nó thôi à? Nhà họ Mạc nhà bác cũng âm thầm mở ra nhiều mối quan hệ cho nó đó, chỉ là nó không biết thôi.” “Bác gái, cháu ở bên Mạc Trọng Huy không phải là vì tiền của anh ấy.”
“Noãn Noãn, bác gái biết chứ, cháu và Huy ở bên nhau là vì cháu yêu nó, vậy có phải cháu cũng nên yêu cả người nhà của nó không? Sau này cháu và Huy kết hôn rồi, ba nó chính là ba của cháu, cháu có thể trơ mắt nhìn ba mình không gượng dậy nổi à?” An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười, khóe miệng cô hơi nhếch lên, cô nói bằng chất giọng kiên định. “Bác gái, cháu tự nhận là mình đã tận lực đối với nhà họ Mạc rồi. Bác cháu cũng đã quá nhượng bộ, hi vọng mọi người không nên ép cháu nữa. Thật xin lỗi, chiều nay cháu có hẹn với bạn, không thể tiếp tục đi với bác được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]