Có câu nói này của Mạc Trọng Huy, An Noãn yên tâm.
Cô tìm một tư thể thoải mái trong ngực hắn, rồi nhắm mắt lại ngủ. Mạc Trọng Huy ôm cô thật chặt, cô nhóc này vì hắn mà chịu bao nhiêu tủi nhục uất ức. Nếu như có thể, hắn thật muốn đưa cô trở lại Giang Thành, sẽ không có bất kỳ người nào quấy rầy, chỉ có hai người bọn họ ở bên nhau. Giang Thành tuy nhỏ, nhưng cuộc sống ở đó rất yên bình, không có nhiều sóng gió và tranh đấu như ở đây. Nhưng hắn có thể ích kỷ như thể đưa cô đi được sao? Và nhà họ Thẩm sẽ đồng ý ư?
An Noãn tỉnh lại sau giấc ngủ, thầy Mạc Trọng Huy vẫn mở mắt, trong cơn mơ màng cô vẫn nhíu mày. “Anh không ngủ à?”
Hắn đột nhiên ôm lấy mặt của cô, nói nghiêm túc: “An Noãn, chúng ta về Giang Thành đi?” An Noãn vì câu nói này mà hoàn toàn tỉnh hẳn. Không phải cô không nhớ cuộc sống ở Giang Thành, chỉ là hiện tại, nơi này có quá nhiều thứ mà cô không thể dứt bỏ được.
“Mạc Trọng Huy, chúng ta đi thì ông ngoại phải làm sao bây giờ? Cả bác hại của em nữa?”
Mạc Trọng Huy ôm chặt lấy cô, thủ thỉ bên tai cô: “Có đôi khi anh thật muốn ích kỷ một lần, chỉ vì chính mình, chỉ vì em.”
“Mạc Trọng Huy, sau này chỉ cần hai trái tim của chúng ta ở bên nhau thì cho dù là ở đâu cũng đều sẽ hạnh phúc.”
Hôm sau, An Noãn đột nhiên nhận được điện thoại của Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474908/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.