“Con bé này, nói linh tinh cái gì thế?
“Cháu đùa thôi, cháu biết bác hại thương cháu nhất.”
“Biết là tốt, hy vọng không uổng công thương cháu.” An Noãn ở nhà họ Thẩm, nhưng lúc này Mạc Trọng Huy đang ở nhà họ Mạc. Đường Tĩnh Vi gọi cho hắn mấy cuộc điện thoại, cuối cùng hắn không có cách nào từ chối. Xe của Mạc Trọng Huy còn chưa dừng hẳn, Đường Tĩnh Vi và Mạc Bạch Linh đã nghe thấy tiếng chạy ra, hai người một trái một phải khoác cánh tay Mạc Trọng Huy, rất thân mật, Mạc Trọng Huy cau mày lại, cả người không được tự nhiên. “Huy, hôm nay cháu có lộc ăn rồi, cô đích thân xuống bếp nấu bao nhiêu món cho cháu. Cô phải chuẩn bị từ sáng đấy, bận rộn cả ngày trời.” Mạc Trọng Huy càng cau mày chặt hơn. Mạc Bạch Linh đột nhiên trở nên niềm nở như vậy, trong lòng hắn có một loại dự cảm xấu.
Đi vào nhà họ Mạc, Mạc Bạch Linh đi chuẩn bị dọn cơm, Đường Tĩnh Vi thì kéo Mạc Trọng Huy sang bên cạnh, nghiêm túc hỏi hẳn, “Huy, Thẩm Diệc Minh đã đồng ý thả ba con ra, nhưng đã mấy ngày rồi, lúc nào ba con có thể ra ngoài? Không phải ông ta đổi ý rồi chứ?”
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài một tiếng, “Cần phải có thời gian, mẹ kiên nhẫn đợi đi.” “Huy, con bảo An Noãn hỏi xem, rốt cuộc ngày nào có thể ra ngoài, mẹ sắp không đợi nổi nữa rồi.” Đường Tĩnh Vi rất biết quan sát sắc mặt hắn, vội vàng nói, “Bỏ đi, bỏ đi, đừng bảo An Noãn hỏi nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474905/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.