Giọng nói sang sảng của Thẩm Diệc Minh vang lên ở đầu kia, “Noãn Noãn, cháu tìm bác à? Có phải là nhớ bác rồi không?”
“Bác, tối nay bác về nhà được không? Cháu có chuyện rất quan trọng muốn nói với bác.” Thẩm Diệc Minh cau mày, đại khái đoán được cô muốn nói cái gì, ông trả lời, “Bác đang khảo sát ở nơi khác, một hai ngày không về được.”
“Không, bác lừa cháu, nhất định bác không ở nơi khác, cháu cầu xin bác hãy về đi, cháu cầu xin bác đấy.”
Thẩm Diệc Minh ở đầu kia lạnh giọng nói, “Noãn Noãn, không thể không hiểu chuyện như vậy, bác có công việc phải xử lý, khống chậm trễ được, đợi xong việc rồi sẽ về. Ngoan ngoãn, nghe lời đi.” “Bác, bác đang cố ý tránh cháu đúng không? Bác biết cháu muốn nói điều gì, bác cố ý không về gặp cháu đúng không?” “Noãn Noãn, bác hơi bận, hôm khác sẽ gọi điện thoại cho cháu.” “Bác hại...”
Thẩm Diệc Minh đã cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, ông giơ tay đỡ trán, một tay khác dùng sức day ấn đường. Con bé này đã biết chuyện, rốt cuộc vẫn không giấu được cô. Ông không dám nghe giọng nói cầu khẩn của cô nữa, sợ mình sẽ mềm lòng. Từ trước đến nay ông luôn không có nhược điểm, cũng không có ai có thể thay đổi quyết định của ông, nhưng bây giờ ông đột nhiên không dám khẳng định như vậy. Ông có nhược điểm, nhược điểm đủ để khiến ông không chịu nổi một đòn. Bây giờ điều duy nhất ông có thể làm chính là không trở về, không gặp cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474894/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.