An Noãn ở phòng dỗ ông cụ Thẩm ngủ. Ông cụ nằm ở trên giường, An Noãn kéo cánh tay ông cụ, giọng nói nhẹ nhàng có chút bất lực, “Ông ngoại, cháu nên làm thế nào đây? Nếu như ba Mạc Trọng Huy có chuyện, mẹ anh ấy nhất định sẽ luẩn quẩn trong lòng, nếu như ba mẹ anh ấy đều... cháu không biết chúng cháu còn có thể ở bên nhau được nữa không.”
Ông cụ nhẹ nhàng cầm tay cô, cũng không biết nói sao, “Cháu gái, khổ cho hai đứa rồi. Ông ngoại cũng không biết nên làm như thế nào mới được, thật sự không ngờ ân oán đời trước sẽ liên lụy đến hai đứa. Cháu gái, cho dù thế nào, ông ngoại chỉ muốn nói, bác hai cháu cũng là bị ép bất đắc dĩ. Ngồi ở vị trí đó, có quá nhiều thứ không biết làm thế nào. Nó đang tự vệ, cũng là đang bảo vệ người bên cạnh mình.”
Giọng An Noãn hơi khàn, “Ông ngoại, cháu không suy nghĩ được nhiều như vậy. Cháu chỉ biết nếu như ba Mạc Trọng Huy xảy ra chuyện, cháu và Mạc Trọng Huy sẽ không có cách nào thản nhiên ở bên nhau nữa. Giống như năm đó ba qua đời, cháu mất rất nhiều năm mới có thể chấp nhận, cho dù bây giờ, trong lòng vẫn có bóng đen tâm lý.”
“Cháu gái, cháu gái đáng thương của ông, đợi bác hai cháu về, chúng ta sẽ bàn bạc lại, có lẽ sẽ có thể xoay chuyển. Bây giờ chuyện vẫn chưa tệ như trong tưởng tượng, cháu đừng khiến mình quá áp lực, ông ngoại thích nhìn thấy cháu cười, thích nhìn thấy nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474895/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.