An Noãn ở phòng dỗ ông cụ Thẩm ngủ. Ông cụ nằm ở trên giường, An Noãn kéo cánh tay ông cụ, giọng nói nhẹ nhàng có chút bất lực, “Ông ngoại, cháu nên làm thế nào đây? Nếu như ba Mạc Trọng Huy có chuyện, mẹ anh ấy nhất định sẽ luẩn quẩn trong lòng, nếu như ba mẹ anh ấy đều... cháu không biết chúng cháu còn có thể ở bên nhau được nữa không.”
Ông cụ nhẹ nhàng cầm tay cô, cũng không biết nói sao, “Cháu gái, khổ cho hai đứa rồi. Ông ngoại cũng không biết nên làm như thế nào mới được, thật sự không ngờ ân oán đời trước sẽ liên lụy đến hai đứa. Cháu gái, cho dù thế nào, ông ngoại chỉ muốn nói, bác hai cháu cũng là bị ép bất đắc dĩ. Ngồi ở vị trí đó, có quá nhiều thứ không biết làm thế nào. Nó đang tự vệ, cũng là đang bảo vệ người bên cạnh mình.”
Giọng An Noãn hơi khàn, “Ông ngoại, cháu không suy nghĩ được nhiều như vậy. Cháu chỉ biết nếu như ba Mạc Trọng Huy xảy ra chuyện, cháu và Mạc Trọng Huy sẽ không có cách nào thản nhiên ở bên nhau nữa. Giống như năm đó ba qua đời, cháu mất rất nhiều năm mới có thể chấp nhận, cho dù bây giờ, trong lòng vẫn có bóng đen tâm lý.”
“Cháu gái, cháu gái đáng thương của ông, đợi bác hai cháu về, chúng ta sẽ bàn bạc lại, có lẽ sẽ có thể xoay chuyển. Bây giờ chuyện vẫn chưa tệ như trong tưởng tượng, cháu đừng khiến mình quá áp lực, ông ngoại thích nhìn thấy cháu cười, thích nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của cháu.”
An Noãn thấp giọng nói, “Cháu không cười nổi.” Ông cụ Thẩm lắc đầu. Ông đang nghĩ, con người đến một độ tuổi nhất định rồi, vẫn nên sớm vào quan tài thì tốt hơn, rời đi sớm giống như ông cụ Mạc thì sẽ không nhìn thấy những chuyện làm người ta tan nát cõi lòng thế này. Bây giờ điều duy nhất ông muốn làm chính là bảo vệ đứa bé này, bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình. Nhưng ông đột nhiên phát hiện cánh mình không còn chắc chắn nữa, thậm chí ngay cả năng lực che gió che mưa cho cô cũng không còn, quá nhiều điều không biết làm thế nào, quá nhiều chuyện bất lực.
“Cháu gái, cháu phải luôn tin rằng, cho dù đêm nay có đen tối thế nào thì ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc. Nghĩ đến ước nguyện ban đầu khi mẹ cháu đặt tên cho cháu, mỉm cười ấm áp như mặt trời, cho nên cháu phải luôn mỉm cười.”
“Cái tên này là do ba cháu đặt cho cháu.”
Ông cụ Thẩm cười, không nói gì.
An Noãn dỗ cho ông cụ ngủ xong mới đi ra khỏi phòng. Mạc Trọng Huy vẫn ngồi ở phòng khách đợi cô. Hắn đi qua ôm cô vào trong lòng, giây phút này, trái tim mới không trống rỗng nữa. “Mạc Trọng Huy, anh đến bệnh viện với mẹ anh đi, tối nay không cần ở với em.” Mạc Trọng Huy ôm cô, giọng nói khàn đi: “Anh không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở bên cạnh em.”
“Mạc Trọng Huy, không thể như vậy được, bây giờ mẹ anh cần anh. Nếu như lúc này anh ở bên cạnh em, sẽ chỉ càng khiến bà ghét em hơn thôi.” Không phải Mạc Trọng Huy không biết điều này, nhưng hắn cũng không muốn An Noãn bị tủi thân.
An Noãn dựa vào lòng hắn, vòng tay ôm lấy eo hắn, thấp giọng nói: “Mạc Trọng Huy, nếu như ngay cả mẹ anh cũng phản đối chúng ta ở bên nhau, chỉ sợ tương lai chúng ta sẽ càng cực khổ hơn. Mấy ngày nay mẹ anh nằm viện, anh hãy ở bên bà đi, ngày mai em cũng muốn đi thăm bà.”
Mạc Trọng Huy cau mày lại.
An Noãn cười an ủi, “Em biết em qua đó, mẹ anh nhất định sẽ không vui vẻ với em, nhưng mà không sao, em cố gắng làm hết tất cả đều là vì anh, vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta sau này. Mạc Trọng Huy, chịu chút tủi thân không sao, chỉ cần có thể ở bên anh.”
Mạc Trọng Huy ôm chặt cô, chỉ muốn khám cô vào trong cơ thể mình. An Noãn như vậy khiến hắn vừa vui vẻ vừa đau lòng, cũng khiến hắn cảm thấy mình rất vô dụng, ngay cả người yêu cũng không bảo vệ được. Hắn có nhiều tài sản như vậy có ích lợi gì, hắn thà dùng tất cả của mình để đổi lấy cuộc sống yên bình bên cô. Sau đó, Mạc Trọng Huy đến bệnh viện. Lúc đó đã hơi muộn rồi, Đường Tĩnh Vi vẫn nằm trên giường bệnh chưa ngủ, bà mở to mắt, ánh mắt mơ màng bất định.
“Mẹ.” Mạc Trọng Huy khẽ gọi một tiếng.
Đường Tĩnh Vi hoàn hồn lại, lạnh lùng châm biếm, “Hóa ra trong lòng con vẫn còn người mẹ này à, mẹ tưởng mẹ mất con trai rồi chứ.”
Mạc Trọng Huy không để ý đến giọng nói kỳ quái của bà, đi đến cạnh giường ngồi xuống. “Mẹ có muốn ăn khuya không?” Mạc Trọng Huy ôn tồn hỏi. Đường Tĩnh Vi quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng trả lời, “Không muốn ăn, không có khẩu vị, không nuốt được cái gì hết.” Mạc Trọng Huy không cố chấp nữa, hắn thấp giọng bình tĩnh nói: “Vậy mẹ nằm xuống nghỉ ngơi đi, con hạ giường xuống cho mẹ.” “Không cần, bây giờ mẹ cũng không ngủ được, vẫn muốn ngồi một lúc nữa.” Mạc Trọng Huy im lặng ngồi với bà. Trong không khí dường như đang có thứ gì đó làm người ta ngạt thở. Cuối cùng, Đường Tĩnh Vi khàn giọng phá vỡ sự im lặng, “Mẹ bảo con mời Doãn Thi Hàm ăn cơm, con cũng không làm được à?” Mạc Trọng Huy mím môi, “Con xin lỗi, con không có cách nào ăn cơm với người phụ nữ khác ngoài An Noãn được.”
Đường Tĩnh Vi cười khổ ra tiếng.
“Cho dù người nhà An Noãn hại nhà họ Mạc ta thành như vậy, con vẫn một lòng với nó.”
Mạc Trọng Huy mím môi, trầm giọng nói, “Mẹ, rất nhiều chuyện không hề đơn giản như mẹ tưởng tượng đầu. Ba có ngày hôm nay, hoàn toàn là tự tay ba tạo ra. Thẩm Diệc Minh sẽ không đang yên đang lành đi đối địch với nhà họ Mạc ta, là ba động đến ranh giới cuối cùng của ông ấy.”
“Ba con đã bị đưa đi điều tra rồi, con còn phải nói ông ấy như vậy à?” Đường Tĩnh Vi gào thét, “Cho dù ba con từng làm cái gì, nhưng không đáng tội chết, Thẩm Diệc Minh có ý muốn giết ba con, để bớt đi một người uy hiếp.” Mạc Trọng Huy không nói thêm gì nữa, lúc này Đường Tĩnh Vi không nghe lọt được bất cứ lời nào cả, có nói nữa cũng vô dụng. Bà đã nhận định Mạc Bình Sơn là vô tội, nhận định Thẩm Diệc Minh đang trả thù nhà họ Mạc rồi.
Lại qua một lúc lâu, Mạc Trọng Huy khẽ mở miệng, “Mẹ, ngày mai An Noãn sẽ đến thăm mẹ.” Đường Tĩnh Vi cười lạnh, khoát tay, ghét bỏ nói: “Bảo cô ta đừng đến, mẹ không có sức đi lấy lòng cô ta. Nhìn thấy cô ta, mẹ sẽ cảm thấy ghê tởm.”
“Mẹ, An Noãn cũng có lòng tốt, cô ấy biết mẹ nằm viện, rất lo lắng cho mẹ.” Đường Tĩnh Vi lại cười lạnh một tiếng, “Cô ta sợ mẹ chết ở bệnh viện, hai đứa sẽ không có cách nào thản nhiên ở bên nhau nữa. Huy, nếu như con cố ý đưa cô ta đến, mẹ không có năng lực từ chối, nhưng mẹ không dám bảo đảm sẽ nói cái gì kích động cô ta đâu.”
Mạc Trọng Huy cau mày, hạ giường xuống cho bà.
Không bao lâu Đường Tĩnh Vi đã ngủ, nhưng Mạc Trọng Huy lại mất ngủ cả đêm. Hắn đứng ở cạnh cửa sổ, xuyên qua cửa sổ ngắm sao dày đặc ở bên ngoài, ban đêm thật đẹp biết bao, cũng không biết bây giờ cô đã ngủ chưa. Rất muốn nghe giọng cô, lại sợ gọi điện thoại cho cô sẽ đánh thức cô dậy. Hắn cố nhịn không bấm số gọi cho cô, trong lòng tham lam nói với mình, ít nhất bọn họ cũng đang ở dưới cùng một bầu trời, ít nhất vẫn đang ở cùng một thành phố.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]