“Em nói không sao là không sao à? Em là bác sĩ à?”
An Noãn bĩu môi, nói lí nhí: “Em đã bị thương rồi, sao anh còn mắng em?” Mạc Trọng Huy thở dài, dùng sức day ấn đường, mệt mỏi nói: “Lúc nào em mới có thể ngoan ngoãn, không khiến anh lo lắng nữa? An Noãn, anh thậm chí không dám để em rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh nữa. Anh sợ anh vừa xoay người em đã làm mình bị thương. An Noãn, lúc nào em mới có thể trở nên trưởng thành một chút, không còn trẻ con như vậy nữa?”
Cô cúi đầu, mấp máy môi, dường như muốn giải thích, nhưng phát hiện lời đến khóe miệng lại không thốt ra được. “Đi ra ngoài trước đi, để anh nấu cơm.” Hắn vỗ nhẹ lên vai cô. An Noãn đến phòng khách, ngoan ngoãn ngồi lên sofa, nhìn bóng dáng cao lớn của hắn bận rộn trong phòng bếp, đôi mắt lại ẩm ướt. Cô dùng sức lau mắt, tầm mắt vẫn mơ hồ. Mẹ vì nhà họ Mạc mà rời xa người nhà của mình, đi xa xứ, mất nơi đất khách quê người. Ba vì bọn họ mới rời khỏi cõi đời này.
Nếu như bọn họ thản nhiên yêu tiếp, không biết ông trời có trừng phạt bọn họ không.
Rất nhanh Mạc Trọng Huy đã nấu xong ba món mặn một món canh, bể lên bàn. Lúc hắn đi ra gọi cô ăn cơm, phát hiện cô nhóc này đang yên lặng rơi nước mắt.
Tim hắn thắt lại, lập tức hối hận. Hắn đi qua ôm cô vào lòng, dỗ dành, “Anh không mắng em, anh nói em có mấy câu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474868/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.