Cậu ấm nhà họ Doãn cười vô lại, đôi mắt đào hoa liên tục phóng điện với An Noãn.
An Noãn cau chặt mày, lạnh lùng nói, “Xin lỗi, tôi không quen anh, không biết anh là ai.” Anh ta không hề tức giận, ngược lại còn cười, “Cô An quý nhân hay quên, tôi có thể hiểu. Tối hôm qua chúng ta mới gặp nhau, còn ăn cơm với nhau, cô nhớ ra rồi chứ?”
“Xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt.” Doãn Hạo cười sảng khoái ra tiếng, người phụ nữ này quả nhiên thú vị, chẳng trách có thể lọt vào mắt Mạc Trọng Huy.
“Hình như tâm trạng cô An không được tốt lắm, có cần tôi dẫn cô đi uống mấy ly không? Con người tôi đây không có ưu điểm gì, nhưng rất biết an ủi người khác, người tâm trạng không tốt chỉ cần ở bên tôi một tiếng, bảo đảm tâm trạng sẽ trở nên cực tốt.”
An Noãn chỉ hừ mũi khinh thường.
“Cô An, thật ra thì tôi cảm thấy hai chúng ta rất xứng đôi. Mặc dù bối cảnh của tôi không ưu việt như cô, nhưng ít nhất nhà họ Doãn tôi cũng có thể giúp bác hại có một tay trong giới chính trị. Hại nhà có ý định để chúng ta liền hôn, hay là chúng ta thử một chút? Quan trọng nhất là, cho dù là đời nào, hai nhà chúng ta cũng không có ân oán dây dưa, ở bên nhau có thể rất đơn giản.”
An Noãn hung dữ trừng hắn, hóa ra rất nhiều chuyện đã sớm không phải là bí mật nữa, chỉ có một mình cô chẳng hay biết gì mà thôi. “Có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474867/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.