Chị dâu cả cười nói đùa: “Đúng vậy, cứ như vậy đi. Em đã đẹp thế rồi, còn trang điểm nữa, mọi người đều sẽ bị dìm hình mất.”
An Noãn bị mọi người nói như vậy thì rất thẹn thùng. “Được rồi được rồi, qua đây ngồi cả đi.”
Ông cụ Thẩm ra lệnh. Ông cụ còn cố ý nắm tay An Noãn nói: “Noãn Noãn, cháu ngồi bên cạnh ông ngoại.” Ông cụ kéo An Noãn ngồi ở giữa sofa, bác cả và bác ba ngồi ở bên kia ông cụ, bác hai thì ngồi ở bên cạnh An Noãn, ba bác dâu đứng ở sau chồng mình, được ba cậu con trai của bọn họ ôm chặt. Thẩm Tử Mặc ngồi ở trên đùi ông cụ. An Noãn ôm chặt cánh tay ông cụ, vô cùng thân mật. Thẩm Diệc Minh ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ khoác cánh tay lên vai An Noãn. Nhiếp ảnh gia hô “ba hai một”, chụp liên tiếp năm bức. “Chụp cho tôi với Noãn Noãn một tấm đi.” Ông cụ Thẩm kéo tay An Noãn nói.
Tất cả mọi người tản ra, còn lại An Noãn và ông ngồi ở trên sofa.
An Noãn ôm chặt cánh tay ông cụ hơn, khẽ dựa đầu lên vai ông cụ, cười rất ngọt ngào. Ông cụ Thẩm lại nói: “Diệc Minh, con ngồi xuống chụp cùng một bức đi.” Thẩm Diệc Minh khẽ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh An Noãn, cánh tay rất tự nhiên khoác lên vai cô. Bức ảnh này, nụ cười của An Noãn hơi gượng gạo.
“Được rồi, thằng cả, thằng hai, thằng ba, ba con lần lượt chụp với Noãn Noãn một bức.” Ông cụ Thẩm lên tiếng, Thẩm Diệc Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474844/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.