An Noãn cùng ông cụ Thẩm về phòng, giúp ông cụ đánh răng rửa mặt xong, nhìn ông nằm trên giường rồi, cô mới đi ra ngoài. Trước khi An Noãn rời đi, ông cụ dặn dò cô: “Nói chuyện tử tế với bác hai cháu đi, nó cũng rất thương cháu, có lẽ còn thương cháu hơn cả ông ngoại.”
An Noãn cười gật đầu.
Lúc cô ra khỏi phòng của ông cụ thì Thẩm Diệc Minh đã tắt ti vi rồi. “Bác hai, đã muộn vậy rồi bác còn chưa ngủ à?” Thẩm Diệc Minh cười gật đầu: “Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi, ngủ muộn chút cũng không sao.” “Thức khuya không tốt cho sức khỏe, bác vẫn nghỉ ngơi sớm chút đi. Chúc bác ngủ ngon.” An Noãn nói xong đi lên tầng, Thẩm Diệc Minh lên tiếng gọi cô lại: “Noãn Noãn.”
An Noãn dừng bước, quay đầu lại cười nhạt hỏi: “Bác hai, còn có việc gì à?”
Nụ cười lạnh nhạt này giống như một bàn tay vô hình, hung hăng tát vào mặt Thẩm Diệc Minh. Ông chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, ngay cả nụ cười của cô cũng biến thành khoảng cách. “Không có việc gì, cháu nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.” Ông có quá nhiều điều muốn nói với cô, nhưng phát hiện bản thân không mở lời được. Có một số sự thật, cô thà cả đời không biết, như vậy sẽ bớt đau lòng, cũng bớt phiền não. Có lẽ giữa hai người bọn họ mối quan hệ là bác và cháu gái là thích hợp nhất rồi.
Thẩm Diệc Minh đi đến phòng sách, lấy một cái máy ảnh cổ xưa và một quyển album cũ ở ngăn dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474843/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.