Chương trước
Chương sau
Thành phố đó có quá nhiều hồi ức của cô, cho dù cô muốn trở về cũng là về cùng Mạc Trọng Huy.

Ăn tối xong, An Noãn lấy hết dũng khí nói với Thẩm Diệc Minh: “Bác hai, bác có thời gian không, cháu muốn nói chuyện với bác.” Thẩm Diệc Minh cười, vỗ đầu cô, cưng chiều nói: “Đương nhiên có thời gian rồi, cháu muốn nói chuyện ở đâu?”

“Đến phòng sách của bác đi.”

Thẩm Diệc Minh vốn đang cười, lúc này hơi sầm mặt lại. “Được, đi theo bác.”

Vào phòng sách của Thẩm Diệc Minh, An Noãn đóng cửa phòng lại.

Thẩm Diệc Minh ngồi trên sofa, mệt mỏi day trán, chỉ vị trí bên cạnh mình, cười nói: “Ngồi đi, nếu như cháu muốn nói chuyện vụn vặt trong cuộc sống với bác hai, bác hai sẽ rất vui.”

An Noãn không ngồi xuống, mà quỳ xuống trước mặt Thẩm Diệc Minh.

Thẩm Diệc Minh cau chặt mày, một khắc đó trái tim ông đau đớn dữ dội.

“Bác hai, cháu cầu xin bác hãy tha cho nhà họ Mạc, cháu cầu xin bác hãy tha cho bọn họ.” Ấn đường Thẩm Diệc Minh giật giật.

“Bác hai, cháu yêu Mạc Trọng Huy, cháu cầu xin bác tha cho người nhà anh ấy. Cháu hy vọng tình yêu của cháu có thể có được lời chúc phúc của bác, có thể có được lời chúc phúc của người nhà anh ấy. Bác hai, cháu cầu xin bác, tha cho người nhà anh ấy được không?”

An Noãn khóc nước mắt giàn giụa. Bây giờ cô chỉ có thể tạm thời nhún nhường ra sức vì tình yêu của mình. Cô hy vọng Thẩm Diệc Minh vẫn còn chút mềm lòng với cô.

Thẩm Diệc Minh day ấn đường, trầm giọng nói: “Noãn Noãn, cháu đứng lên đi, đừng như vậy.” Trời mới biết nước mắt của cô làm lòng ông đau thế nào, thậm chí ông không dám nhìn cô. “Bác hại, nếu như bác không đồng ý, Noãn Noãn sẽ quỳ không đứng lên.”

Ông thở dài, thản nhiên nói: “Noãn Noãn, cháu không hiểu chuyện chính trị đầu, không phải bác nhắm vào nhà họ Mạc, mà là nhà họ Mạc đang đối phó bác. Bác không tiêu diệt bọn họ, cuối cùng có lẽ sẽ bị bọn họ tiêu diệt. Cháu biết không, người quyền cao chức trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo. Bao nhiêu người muốn kéo bác xuống, cho nên bác nhất định phải diệt trừ tất cả các khả năng uy hiếp. Mà hai anh em nhà họ Mạc bọn họ luôn phản đối bác, bây giờ bọn họ tập hợp được không ít lực lượng, bác phải diệt trừ bọn họ, cháu hiểu chưa?”

“Cháu không hiểu, cháu chỉ biết là bác diệt trừ bọn họ, cháu và Mạc Trọng Huy cũng sẽ không đến được với nhau nữa.” Thẩm Diệc Minh không biết làm sao thở dài: “Cho nên bác luôn khuyên cháu rời xa cậu ta, bác không muốn nhìn thấy nhất chính là cháu như bây giờ. Ban đầu bác không phản đối hai đứa ở bên nhau, bởi vì nể mặt ông cụ Mạc, bác muốn cho hai anh em bọn họ một cơ hội. Nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ làm rất quá đáng, nếu không diệt trừ bọn họ, người bị diệt trừ sẽ là bác. Cháu hiểu không?”

An Noãn dùng sức lắc đầu: “Cháu không hiểu, cháu không hiểu chuyện của mọi người. Cháu chỉ muốn ở bên Mạc Trọng Huy, cháu thật sự rất yêu anh ấy, cháu cầu xin bác tác thành cho chúng cháu.”

Thẩm Diệc Minh chống tay lên trán, giọng nói mệt mỏi: “Noãn Noãn, cháu ra ngoài trước đi, để bác hai yên tĩnh.”

“Không, bác đồng ý tha cho nhà họ Mạc, nếu không cháu sẽ quỳ ở đây mãi.” Thẩm Diệc Minh hừ nhẹ: “Cũng được, cháu muốn quỳ thì cứ quỳ đi.”

Thẩm Diệc Minh tức giận vung tay rời đi, trong phòng sách phong cách cổ xưa chỉ còn lại An Noãn đang lẻ loi quỳ ở đó. An Noãn quỳ ở phòng sách, Thẩm Diệc Minh ngồi ở phòng khách dưới tầng. Đêm khuya tĩnh lặng là sự yên bình trước cơn mưa gió. Ông cụ Thẩm luôn cảm thấy hình như tối nay xảy ra chuyện gì đó, đã nằm ở trên giường rồi, ông cụ lại mặc quần áo, muốn đi xem An Noãn. Đi đến phòng khách, nhìn thấy Thẩm Diệc Minh đang ngồi một mình trên sofa hút thuốc, ông cụ Thẩm cau chặt mày, cũng mặc kệ Thẩm Diệc Minh, khó chịu hỏi: “Noãn Noãn đâu? Không phải Noãn Noãn nói chuyện với con à?” “Nó ở phòng sách.” Ông cụ Thẩm lườm Thẩm Diệc Minh một cái, hừ lạnh: “Dập thuốc đi.” Ông cụ đi đứng không nhanh nhẹn lắm lên tầng, đẩy cửa phòng sách ra, nhìn thấy một cảnh làm mình tan nát cõi lòng. An Noãn đang quỳ dưới đất, nước mắt thi nhau rơi.

Một khắc đó, trái tim đã sớm già yếu của ông cụ co rút đau đớn. “Con bé này, quỳ làm gì, đứng lên cho ông.” Ông cụ Thẩm đi qua kéo An Noãn. An Noãn khẽ hất ông cụ ra: “Ông ngoại, để cháu quỳ đi.” “Cháu nói cho ông ngoại biết, cháu quỳ vì cái gì?” “Cháu cầu xin bác hai tha cho nhà họ Mạc, cháu muốn ở bên Mạc Trọng Huy.” Ông cụ Thẩm thở dài, không biết làm sao nói: “Con bé ngốc này, chuyện giới chính trị rất phức tạp, cháu quỳ ở đây là muốn thay đổi lập trường của bác hai cháu ư, làm sao có thể! Cháu gái, đừng ngốc nữa, mau đứng lên đi.” An Noãn bướng bỉnh lắc đầu: “Cháu không đứng lên, bác hại không chịu tha cho nhà họ Mạc, cháu chết cũng không đứng lên.” Ông cụ Thẩm bị thương than thở: “Có phải là ông sống lâu quá rồi, ông trời muốn cho ông nhìn thấy cảnh đau lòng thế này, có phải là chết sớm một chút, sẽ không nhìn thấy những thứ này nữa không?”

Lúc này Thẩm Diệc Minh cũng lên tầng, kéo Án Noãn dậy, nhưng cô lại vô cùng bướng bỉnh. Ông cưỡng ép kéo cô lên, cô lại quỳ xuống, một lần hai lần, từ đầu đến cuối cô vẫn quỳ ở đó, kiên định nói: “Bác hai, nếu như bác không chịu tha cho nhà họ Mạc, cháu sẽ quỳ ở đây mãi.”

Thẩm Diệc Minh quát lên giận dữ: “Bác tha cho nhà họ Mạc, ai sẽ tha cho bác? Có phải là muốn bác dùng tiền đồ để đổi lấy tình yêu và hạnh phúc của cháu không?”

Ông cụ Thẩm kéo ống tay áo Thẩm Diệc Minh, khuyên: “Được rồi, được rồi, con bé đã rất đáng thương rồi, con đừng hung dữ với nó nữa. Ba đi gọi điện thoại cho Huy, bảo Huy dỗ nó.” Ông cụ chạy đi gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy. Quay lại phòng sách, nhìn thấy An Noãn quỳ ở đó khóc lóc sướt mướt, Thẩm Diệc Minh ngồi ở trên sofa, chống tay lên trán, rất mệt mỏi.

Ông cụ Thẩm đi đến trước mặt An Noãn, dỗ dành: “Cháu gái, đứng lên đã rồi nói, cháu đừng làm ông ngoại đau lòng được không?” An Noãn vừa khóc vừa lau nước mắt, khàn giọng nói: “Cháu không đứng lên, cháu yêu Mạc Trọng Huy, cháu muốn ở bên anh ấy.” Thẩm Diệc Minh đột nhiên trầm giọng nói: “Nếu như sau khi nhà họ Mạc tiêu đời, cậu ta vẫn có thể thản nhiên ở bên cháu, vậy thì bác không phản đối hai đứa.” “Không, bác không thể khiến nhà họ Mạc tiêu đời, bác không thể làm như vậy.” An Noãn quỳ di chuyển đến bên cạnh Thẩm Diệc Minh, ôm chân ông cầu xin: “Bác hai, bác đã rất lợi hại rồi, không có ai có thể uy hiếp đến địa vị của bác cả, cầu xin bác tha cho nhà họ Mạc.” Thẩm Diệc Minh nhắm mắt lại, nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của cô, trái tim ông dường như đang rỉ máu.

“An Noãn, nếu như bây giờ bác tha cho nhà họ Mạc, ngày khác bọn họ nhất định sẽ không tha cho bác. Nhà họ Mạc không mất thì chính là nhà họ Thẩm ta mất. Nếu như nhà họ Thẩm mất, cháu và Mạc Trọng Huy càng không thể nào ở bên nhau.”

An Noãn lau nước mắt, bình tĩnh hỏi: “Phải thể nào bác mới chịu tha cho nhà họ Mạc? Nếu như cháu và Mạc Trọng Huy chia tay, điều gì cháu cũng nghe bác, bác có thể tha cho nhà họ Mạc không?” Thẩm Diệc Minh giải thích: “An Noãn, cháu phải biết, đây là đấu tranh chính trị, không liên quan đến tình cảm của cháu và Mạc Trọng Huy. Trong đó liên quan đến rất nhiều thứ, cháu sẽ không hiểu đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.