Thành phố đó có quá nhiều hồi ức của cô, cho dù cô muốn trở về cũng là về cùng Mạc Trọng Huy.
Ăn tối xong, An Noãn lấy hết dũng khí nói với Thẩm Diệc Minh: “Bác hai, bác có thời gian không, cháu muốn nói chuyện với bác.” Thẩm Diệc Minh cười, vỗ đầu cô, cưng chiều nói: “Đương nhiên có thời gian rồi, cháu muốn nói chuyện ở đâu?”
“Đến phòng sách của bác đi.”
Thẩm Diệc Minh vốn đang cười, lúc này hơi sầm mặt lại. “Được, đi theo bác.”
Vào phòng sách của Thẩm Diệc Minh, An Noãn đóng cửa phòng lại.
Thẩm Diệc Minh ngồi trên sofa, mệt mỏi day trán, chỉ vị trí bên cạnh mình, cười nói: “Ngồi đi, nếu như cháu muốn nói chuyện vụn vặt trong cuộc sống với bác hai, bác hai sẽ rất vui.”
An Noãn không ngồi xuống, mà quỳ xuống trước mặt Thẩm Diệc Minh.
Thẩm Diệc Minh cau chặt mày, một khắc đó trái tim ông đau đớn dữ dội.
“Bác hai, cháu cầu xin bác hãy tha cho nhà họ Mạc, cháu cầu xin bác hãy tha cho bọn họ.” Ấn đường Thẩm Diệc Minh giật giật.
“Bác hai, cháu yêu Mạc Trọng Huy, cháu cầu xin bác tha cho người nhà anh ấy. Cháu hy vọng tình yêu của cháu có thể có được lời chúc phúc của bác, có thể có được lời chúc phúc của người nhà anh ấy. Bác hai, cháu cầu xin bác, tha cho người nhà anh ấy được không?”
An Noãn khóc nước mắt giàn giụa. Bây giờ cô chỉ có thể tạm thời nhún nhường ra sức vì tình yêu của mình. Cô hy vọng Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474845/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.