Chương trước
Chương sau
An Noãn xoắn hai tay lại, gần như cắn nát môi.

“Buổi chiều cùng bác đến công viên vĩnh hằng một chuyến, đi thăm mẹ cháu.” Xe bọn họ đến công viên vĩnh hằng, từ xa đã thấy một chiếc xe có biển quân đội đỗ ở bên ngoài. An Noãn nhìn thấy con người của Thẩm Diệc Minh lập tức rét lạnh.

Xe đi vào, mới thấy là Mạc Bình Giang, lúc này ông đang quanh quẩn bên ngoài công viên vĩnh hằng.

“Bác hại, hình như là bác cả của Mạc Trọng Huy.” Thẩm Diệc Minh không vui nhìn cô một cái, lạnh lùng nói, “Cháu biết rất rõ đấy.” “Cháu nhìn thấy hôm đám tang ông cụ Mạc.” Thẩm Diệc Minh bảo tài xế dừng xe, ông không hề có ý xuống xe.

Mạc Bình Giang nhìn thấy xe của bọn họ liền vội vàng chạy tới, khách sáo chào hỏi, “Bí thư Thẩm.” “Tư lệnh Mạc, không biết ông đến công viên vĩnh hằng của nhà họ Thẩm tôi là có chuyện gì?” Thẩm Diệc Minh khó chịu nói, An Noãn nghe cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy. Mạc Bình Giang bình tĩnh trả lời, “Tôi muốn vào thăm Diệc Như.”

Thẩm Diệc Minh khó chịu, “Không cần, hai người không có bất cứ quan hệ gì cả.” “Ít nhất vẫn là bạn, bà ấy về Bắc Kinh, tôi không có lý do gì không đến thăm bà ấy cả.” Thẩm Diệc Minh cười lạnh, châm biếm, “Bạn của Diệc Như nhiều vô số kể, công viên vĩnh hằng của nhà họ Thẩm tôi không thể đón tiếp tất cả bạn của con bé được. Tư lệnh Mạc, có thời gian rảnh thì ông quản cho tốt em trai mình đi, đừng có đi nhầm hương, lạc đường”

“Em trai tôi không hiểu chuyện, có chỗ nào đắc tội với bí thư Thẩm, vẫn mong ông nương tay cho, về tôi nhất định sẽ nói chuyện với nó.”

Thẩm Diệc Minh khoát tay, lạnh lùng nói, “Ông đi đi, công viên vĩnh hằng của nhà họ Thẩm không đón tiếp ông, Diệc Như cũng sẽ không muốn nhìn thấy ông.”

Mạc Bình Giang mím môi, trong mắt thoáng qua sự hiu quạnh.

Ông vẫn đang định nói gì, Thẩm Diệc Minh đã mất kiên nhẫn, ra lệnh cho tài xế lái xe. Xe lái vào công viên vĩnh hằng, An Noãn vẫn nhìn thấy Mạc Bình Giang đứng tại chỗ, bóng lưng bơ vơ kia khiến cô đau lòng. An Noãn cố ý thăm dò Thẩm Diệc Minh, “Quan hệ của bác ấy và mẹ cháu rất tốt ạ?”

Thẩm Diệc Minh khẽ cau mày, lạnh lùng nói, “Một kẻ theo đuổi không lượng sức mình mà thôi.” “Tại sao không thể để bác ấy vào công viên vĩnh hằng thăm mẹ cháu? Cho dù nói thế nào cũng là bạn mà!” Thẩm Diệc Minh giơ tay xoa đầu cô, bình tĩnh nói, “Cháu không hiểu chuyện của đời trước đâu, cũng không cần hiểu. Công viên vĩnh hằng của nhà họ Thẩm chỉ đón tiếp người nhà họ Thẩm. An Noãn, cháu nhớ lấy, cho dù lúc nào, Mạc Bình Giang tìm cháu, cháu cũng không được gặp ông ta.”

“Tại sao?” “Không có nhiều tại sao như vậy, cháu chỉ cần nghe nhớ lời bác là được. Cháu phải biết, trên thế giới này chỉ có người nhà mới thương yêu cháu nhất.”

Thẩm Diệc Minh đưa An Noãn đi thăm mộ cả chiều, nói rất nhiều chuyện lúc bọn họ còn nhỏ với cô. Thật ra An Noãn muốn biết chuyện sau khi mẹ cô lớn lên, chuyện với Mạc Bình Giang, chuyện với ba cô hơn. Nhưng Thẩm Diệc Minh tân lực tránh vấn đề tình cảm, chỉ nói một số chuyện thú vị của bọn họ lúc bé.

“Bác, bác biết bao nhiêu chuyện tình yêu của mẹ cháu và ba cháu?” An Noãn không nhịn được hỏi ra tiếng, nhìn nét mặt tươi cười của mẹ trên bia mộ, cô cảm thấy ngẩn ngơ. Rất nhiều sự thật đã từng nhận định đột nhiên trở nên không chân thật như vậy, giống như được bao bọc bởi rất nhiều lời nói dối, An Noãn đã không phân rõ cái nào là thật, cái nào là giả nữa rồi. Thẩm Diệc Minh khẽ cau mày, trả lời đơn giản, “Bác không rõ chuyện của bọn họ.” “Lúc còn sống ba luôn nói với cháu, ba và mẹ vô cùng yêu nhau, tình yêu của bọn họ là một câu chuyện đồng thoại rất đẹp.” An Noãn cố ý nói như vậy. Khóe miệng Thẩm Diệc Minh giễu cợt, lạnh lùng hừ một tiếng, “Chỉ sợ lại là một kẻ tự mình đa tình thôi.”

Ông nói rất nhỏ, nhưng An Noãn vẫn nghe được.

Cô không dám hỏi nữa, chỉ sợ cô sẽ không thể chịu đựng được chân tướng. Lúc trời tối Thẩm Diệc Minh mới đưa cô về nhà họ Thẩm. Trên đường đi hình như Thẩm Diệc Minh có chút mệt mỏi, ông dựa vào ghế ngồi, hướng ánh mắt mông lung ra ngoài cửa sổ. Dù vậy, ông vẫn theo thói quen nắm chặt tay An Noãn.

“Bác hai, bác thấy mệt à?”

An Noãn giơ tay xoa chân mày cho ông.

Thẩm Diệc Minh chăm chú nhìn cô một cái, trầm giọng chậm rãi nói, “Mệt mỏi, rất mệt mỏi, vị trí này quá cao, chỗ cao không tránh nổi lạnh lẽo. Bao nhiêu người muốn kéo bác xuống, cuộc đời bác giống như đánh cờ, đi sai một bước sẽ có thể thua mất tất cả. Mỗi việc bác làm, mỗi quyết định đều phải cẩn thận. Bác không thể tín nhiệm bất cứ ai bên cạnh, bởi vì ai cũng có thể là kẻ phản bội. An Noãn, cháu cảm thấy cuộc sống như vậy có mệt không?”

An Noãn cắn môi, cô chỉ thấy ông bôn ba bên ngoài hàng ngày, muốn về nhà một lần cũng không dễ dàng, nhưng không ngờ trái tim ông có lẽ còn mệt hơn cả thể xác.

“Có lúc bác suy nghĩ rồi tự hỏi, như vậy đáng không? Vì vị trí ngày hôm nay, bác đã hy sinh quá nhiều. Thậm chí ngay cả thời gian ở bên người nhà bác cũng không có, vất vả như vậy là vì cái gì? Nhất là sau khi Noãn Noãn quay về nhà họ Thẩm, bác muốn dành nhiều thời gian ở bên cháu, nhưng cho dù bác có thế nào cũng không có thời gian. Lần này bác nghe thấy cháu nói nhớ bác bên kia điện thoại, bác bất chấp phản đối của tất cả mọi người bên cạnh, hủy bỏ tất cả lịch trình.” Trái tim An Noãn như muốn tan ra, một mặt thương ông, một mặt lại cảm thấy ấm áp. “Bác hai, sau này bác đừng dùng tình cảm làm việc như vậy nữa, nếu không sau này cháu không dám gọi điện thoại cho bác mất.”

Thẩm Diệc Minh cười, kéo cô vào trong lòng, cảm khái nói, “Thỉnh thoảng kích động một lần không sao, không có ai dám nói bác cả. Bây giờ điều bác hối hận chính là lúc còn trẻ tại sao không kích động mấy lần. Lúc đó bác quá lý trí, nếu không có lẽ mẹ cháu cũng sẽ không rời đi sớm như vậy.”

“Bác, mẹ cháu đi không liên quan đến bác, bác đừng tự trách, đây là số phận của bà.”

Thẩm Diệc Minh mím môi, không nói thêm nữa. Trời tối hai bác cháu mới về đến nhà. An Noãn phát hiện trong nhà có khách, là một cô gái trẻ tuổi có khí chất. Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng giống như tiên nữ hạ phàm, đôi mắt to tròn, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hấp dẫn, hoàn mỹ không thể bới móc gì, nhưng chính phần hoàn mỹ này khiến An Noãn cảm thấy rất không chân thực, dường như chạm vào là có thể vỡ.

Tiết Ngọc Lan kéo cô gái đi đến trước mặt Thẩm Diệc Minh, cười giới thiệu, “Đây chính là cô Doãn mà ba em giới thiệu cho Thần Bằng, con gái nhà Tham mưu trưởng Doãn.”

Cô gái rất lễ phép cúi chào Thẩm Diệc Minh, ngọt ngào gọi, “Cháu chào Bí thư Thẩm.” Thẩm Diệc Minh kéo khóe môi, khẽ nói, “Gọi bác là bác được rồi.” Thẩm Diệc Minh quay sang Tiết Ngọc Lan, hỏi, “Sao Thần Bằng vẫn chưa về thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.