“Nó đang trên đường về rồi, sẽ về ngay thôi.”
Thẩm Diệc Minh khẽ gật đầu. An Noãn lên tầng, nấp ở trong phòng gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, đầu kia rất nhanh đã bắt máy. “Mạc Trọng Huy, hôm nay cô gái gia đình giới thiệu cho Thần Bằng đã đến rồi.” Giọng An Noãn có chút mệt mỏi, còn có chút thương cảm, “Bác hai em nói, cũng sẽ nhanh chóng tìm một người cho em. Đến lúc đó em nên làm thế nào đây? Chẳng lẽ giống như mẹ em, cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm à?” Mạc Trọng Huy ở đầu kia im lặng.
“Mạc Trọng Huy, em sợ, em sợ em kiên trì ở bên anh, bác hai em sẽ làm hại anh, làm hại người nhà anh. Hôm nay gặp bác cả anh ở công viên vĩnh hằng, bác hai hoàn toàn không coi bác cả anh ra gì.”
“Không đâu, đó là ân oán của đời bọn họ, không liên quan gì đến chúng ta. An Noãn, chỉ cần chúng ta kiên định yêu nhau, không có bất cứ ai có thể chia rẽ chúng ta cả, tin anh đi.”
An Noãn cười, nghiêm túc nói, “Mạc Trọng Huy, em sẽ kiên định yêu anh, cho dù bác hại có phản đối thể nào, đời này em chỉ gả cho anh.”
“An Noãn, anh yêu em.”
Lời thể luôn quá đẹp, nhưng thực tế lại thường biển thành bóng nước hư ảo, khiến tất cả đều trở thành trống rỗng.
Cúp điện thoại, tâm tình An Noãn tốt hơn nhiều. Hóa ra tình yêu đơn giản như vậy, chỉ cần một câu ngọt ngào của hắn, sẽ có thể xua đi sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474820/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.