“An Noãn, lúc này chúng ta có con là một lựa chọn sáng suốt, có lẽ bác hai em sẽ niệm tình đứa bé mà tác thành cho chúng ta.”
“Sẽ như vậy sao?” An Noãn nghi ngờ. Giọng nói trầm mạnh của Mạc Trọng Huy vang lên bên tai cô, “Cho dù bác ấy có tác thành hay không, anh vẫn muốn có con, con của chúng ta.” An Noãn có người vào trong lòng hắn, vùi đầu sâu hơn, dịu giọng nói, “Em sợ, em sợ nếu lại có con, em vẫn không bảo vệ được nó.” “Đồ ngốc, sẽ không đâu, anh cũng sẽ không để cho bất cứ ai làm hại em nữa.” Hôm sau vừa mới sáng sớm, An Noãn đã bảo Mạc Trọng Huy đưa cô về nhà họ Thẩm. Nhìn cô không mở nổi mắt, hắn vô cùng đau lòng, còn rất tự trách. Ham muốn hưởng lạc của hắn khiến cô mệt như vậy. Dừng xe ở bên ngoài, Mạc Trọng Huy giơ tay vuốt tóc cô, dặn dò, “Ăn sáng với ông ngoại em xong, về phòng nghỉ ngơi nhé.” An Noãn le lưỡi một cái, hậm hực, “Không cần anh quan tâm”.
An Noãn cẩn thận đi vào phòng, nhìn thấy ông cụ Thẩm lại đã ngồi ở phòng ăn rồi.
Trái tim cô run lên, bước chân lập tức cứng lại.
“Bảo nó vào ăn sáng cùng đi.” Ông cụ Thẩm không vui hừ lạnh.
An Noãn nhăn nhó, khó xử. “Còn không đi mau, đã đến rồi, ăn xong hãy đi.” An Noãn ảo não chạy ra ngoài.
Mạc Trọng Huy đã rời đi, từ xa thấy An Noãn đang đuổi theo xe, hắn quay đầu lại.
An Noãn chạy thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474818/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.