Đầu kia cười, “Đứa nhỏ này, cháu là đang oán trách bác cho cháu ít tiền tiêu vặt à?”
“Cháu đùa thôi.” Lúc An Noãn mới đến nhà họ Thẩm, Thẩm Diệc Minh đã cho cô một tấm thẻ. An Noãn không kiểm tra xem bên trong có bao nhiêu tiền, cũng chưa từng tiêu tiền trong đó, luôn cảm thấy không thuộc về mình.
“Hôm nay nghĩ thế nào mà lại gọi điện thoại cho bác, mặt trời mọc ở hướng tây à?” Giọng Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng hơn. An Noãn làm nũng nói, “Cháu nhớ bác, lúc nào bác về thế?” Thẩm Diệc Minh nghe lời này mà trái tim muốn tan chảy, “Nhanh nhất cũng phải ngày kia, bên này tương đối nhiều việc. Lần sau bác ra ngoài sẽ dẫn cháu theo được không?”
“Cháu không đi đâu. Cháu không muốn ảnh hưởng đến công việc của bác, cháu ở nhà đợi bác về.”
“Được, ở nhà ngoan, bác về sẽ mua quà cho cháu.”.
Thẩm Diệc Minh giống như dỗ trẻ con. An Noãn nghe mà ấm áp trong lòng. Lúc còn rất nhỏ, mỗi lần ba đi công tác luôn dỗ cô trong điện thoại như vậy, “ba về sẽ mua quà cho con”.
Rất nhiều ký ức dường như đã quá xa xôi, nhưng lại vô cùng sâu sắc. An Noãn ở dưới nói chuyện điện thoại với Thẩm Diệc Minh khoảng một tiếng, thật ra thì cũng không có chủ đề gì, chỉ nói chuyện linh tinh mà cũng hết ngần ấy thời gian. Lúc lên tầng về phòng mình, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại du dương đang vang lên. An Noãn tìm thấy điện thoại, trên màn hình hiển thị ba mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474817/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.