Nói đến đây, giọng nói đàn ông mạnh mẽ lại có chút nghẹn ngào.
“Thật ra năm đó, bác đề nghị chia tay chỉ là trong cơn tức giận mà thôi. Bác tưởng rằng bác nói chia tay rồi, bà ấy sẽ quan tâm bác hơn, nhưng không hề, câu chia tay của bác đã đúng với mong muốn của bà ấy. Sau đó bác lại đi cầu xin bà ấy nhưng bà ấy không muốn cho bác cơ hội nữa.”
An Noãn cắn môi, khẽ hỏi, “Tại sao bác phải nói với cháu những điều này?”
“Những lời này bác đã giấu ở trong lòng quá nhiều năm. Bác cũng từng nghĩ sẽ chôn giấu nó trong lòng đến hết đời, nhưng cháu quá giống mẹ cháu, nhìn thấy cháu, dường bác lại có cảm giác như bà ấy vẫn còn ở bên cạnh. An Noãn, bác tìm cháu ra ngoài còn có một chuyện khác muốn nhờ cháu. Bác muốn đến công viên vĩnh hằng của nhà họ Thẩm thăm mẹ cháu.”
Tại sao bác không đi tìm ông ngoại cháu?”. Mạc Bình Giang cười khẽ, “Nhà họ Thẩm các cháu bây giờ là do bác hai cháu định đoạt. Ông ấy vẫn cảm thấy chuyện mẹ cháu rời đi có liên quan đến bác, sao có thể cho phép bác đi thăm mẹ cháu chứ?” An Noãn có chút áy náy, “Nhưng chuyện này cháu cũng không làm chủ được, cháu phải được bác hai đồng ý.” “Không sao, bác sẽ không ép cháu, ngày nào đó cháu đồng ý dẫn bác đi gặp mẹ cháu thì gọi điện vào số hôm qua bác gọi cho cháu.”
An Noãn gật đầu.
Mạc Bình Giang đột nhiên vỗ nhẹ tay cô, nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474816/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.