Cô dùng sức hất tay hắn ra và rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.
Trên đường về khách sạn, An Noãn vẫn luôn ôm chặt Tảo Tảo vào lòng, dáng vẻ lo lắng khẩn trương của cô làm Lâm Dịch Xuyên cảm thấy vui mừng vô cùng. Trở lại khách sạn, Lâm Dịch Xuyên quay sang dạy dỗ thằng bé ngay, “Lâm An Dương, con có biết hôm nay con hư đến mức nào không? Bình thường ba dạy con thế nào?”
Thằng bé cúi đầu, phụng phịu. “Con sai rồi, lão Lâm, ba phạt con đi.”
“Sai chỗ nào?” “Con không nên bỏ đi lúc đang ở sân bay, không nên lên xe của người lạ.” Cuối cùng thằng bé còn thanh minh cho bản thân một câu. “Nhưng mà con thật sự không muốn rời xa mẹ mà!” “Không muốn rời xa mẹ là có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy? Nếu như con gặp phải người xấu thì đời này con sẽ không còn được gặp mẹ con nữa đâu con có biết không?” Thằng bé bị anh dọa sợ đến mức khóc nức nở.
An Noãn vội bước đến ôm thằng bé, cô cáu với Lâm Dịch Xuyên. “Anh đừng dọa nó, người vô trách nhiệm chính là anh đó, chính anh đã không để ý thằng bé cho tốt.” Lâm Dịch Xuyên gãi đầu gãi tai, anh bất lực phản bác, chỉ biết lẩm bẩm: “Thằng bé như thế là do bị em làm hư đấy.” An Noãn ôm Tảo Tảo ngồi trên ghế sofa, cô dịu dàng nói: “Tảo Tảo, sau này con không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, con có biết con đã dọa mẹ sợ đến mức nào không?” Thằng bé dụi vào ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474772/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.