An Noãn cúi đầu, cắn chặt môi.
“Cô đừng có bày ra cái vẻ vô tội trước mặt tôi! Có phải vì giờ cô đã có nhà họ Thẩm làm hậu thuẫn nên xem thường lão Lâm không?”
“Không phải.” An Noãn cãi lại.
“Vậy cô nói cho tôi biết, vì nguyên nhân gì mà cô chia tay với anh ta?”
An Noãn nhàn nhạt giải thích, “Khó khăn lắm mới tìm được người nhà của tôi, tôi muốn ở lại Bắc Kinh, ở bên cạnh người thân.” “Nói dối!” Hứa Vĩ Thần quát lên, “Cô nghĩ tôi có thể tin được những lời ngu ngốc này của cô chắc? Nói cho tôi biết, lí do thật sự là gì?”
“Đây chính là lí do, tin hay không thì tùy anh.”
An Noãn mở cửa đi vào phòng.
Hứa Vĩ Thần tóm lấy cổ tay cô, hầm hừ: “Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng mọi chuyện thì đừng hòng vào phòng. Nói ngay, có phải cô làm lành với Mạc Trọng Huy rồi không?”
“Không hề!” An Noãn phản ứng lại rất mạnh. Hứa Vĩ Thần cười lạnh, “Kích động như thế, xem ra tôi đoán không sai rồi. Thật khổ thân lão Lâm, bao năm nay vì cô mà đánh đổi bao nhiêu thứ như vậy, đến cuối cùng vẫn thua Mạc Trọng Huy. Tôi thật sự thấy không đáng thay anh ta.” “Tôi không hề quay lại với Mạc Trọng Huy.”
“An Noãn trong suy nghĩ của tôi là một cô gái tốt bụng, dũng cảm kiên cường. Xem ra tôi sai rồi, tôi thật sự quá thất vọng về cô. Thì ra bốn năm cũng không đủ để nhìn rõ một con người.” “Hứa Vĩ Thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474720/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.