Thấy thái độ xa cách này của cô, Thẩm Diệc Minh cau mày lại bất đắc dĩ nói: “Con bé này, vẫn còn giận bác à?”
“Cháu nào dám giận bác.”
Thẩm Diệc Minh buồn rầu không thôi, xoa xoa đầu cô dỗ dành: “Được rồi, bác biết trong lòng cháu không thoải mái, chuyện này cháu nghe bác, những chuyện khác bác đều sẽ nghe theo cháu hết được không? Ngoan, đừng giận bác nữa được không nào?” An Noãn vẫn trưng ra cái mặt lạnh tanh, “Cháu đã nói rồi, cháu không dám giận bác.” Từ khách sạn về đến nhà họ Thẩm là cả một đoạn đường dài, Thẩm Diệc Minh cố gắng tìm đủ mọi đề tài để nói chuyện với cô, nhưng An Noãn chỉ ậm ờ đáp lại, khiến ông đau đầu không thôi.
Đến nhà, An Noãn cũng tỏ thái độ lạnh nhạt này với những người khác.
Cả nhà cùng ngồi xuống ăn cơm, mọi người đều về hết, ba người bác, ba người anh họ, không ai vắng mặt.
Ông cụ Thẩm gắp rất nhiều đồ ăn cho An Noãn, vẫn không quên trách: “Con bé này, không nói tiếng nào chạy thẳng sang Anh, ông tưởng cháu sẽ không về nữa còn đang định sai người sang đỏ bắt cháu về thì cháu đã về rồi. Lần sau trước khi đi đâu có thể báo cho ông biết một tiếng không, tim ông không tốt đâu.”
An Noãn đặt đũa xuống nhìn ông cụ, nghiêm túc nói: “Ông ngoại, cháu muốn nói với ông một chuyện.”
Ông cụ lại gắp thức ăn cho cô, cười: “Chuyện gì mà nghiêm túc thế, vừa ăn vừa nói, để sau nói cũng không sao, còn nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474719/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.