“Ông ngoại, cháu thật sự có chuyện rất quan trọng.”
“Đừng có kiếm cớ nhiều như vậy với ông, đúng là chưa từng thấy con nhóc nào không hiểu chuyện như cháu. Một câu thôi, có về không?”
“Không về.” “Cạch!” Ông cụ Thẩm tức giận cúp điện thoại. An Noãn không biết làm sao thở dài, với cái bộ dạng này bảo cô về nhà sao được? Chỉ một lát sau tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên, là Thẩm Diệc Minh gọi đến. Giọng bác hai ngược lại rất tốt, ông dỗ dành cổ, “Noãn, trưa nay bác hai có chút thời gian, buổi tối phải đi máy bay đến vùng khác rồi, cháu về nhà một chuyến đi để bác hai gặp cháu chút được không?”
“Bác hại, cháu...”.
“Cháu ở đâu, bác đích thân đi đón cháu.”
An Noãn còn có thể nói như thế nào được nữa. “Cháu tự bắt xe về, bác đừng đến đón.”
An Noãn tìm một chỗ trang điểm lại, nhưng một bên mặt vẫn sưng lên.
Ngồi xe trở về, dọc đường đi cô đều cố gắng tìm lý do.
Về đến nhà, ông cụ Thẩm vẫn ngồi ở trên sofa giả vờ tức giận, lại nghe thấy Đậu Nhã Quyên kêu ầm lên, “Noãn Noãn, mặt cháu làm sao thế? Bị người ta đánh à?” Ông ấy lập tức chạy tới đỡ mặt An Noãn kiểm tra, “Là ai ra tay với cháu? Ai?” An Noãn mím môi, cười giải thích, “Ông ngoại, chỉ là hiểu lầm thôi.” “Hiểu lầm cái gì? Đã sưng thành như vậy rồi còn nói là hiểu lầm, nói mau, là ai đánh cháu. Thật là to gan, dám bắt nạt cả người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474683/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.