Ông cụ Thẩm hừ một tiếng, có chút khó chịu. Nhưng nghĩ lại suy cho cùng tình cảm hai mươi mấy năm cũng không phải là thứ một sớm một chiều có thể thay thế được. Sau khi dỗ ông cụ Thẩm ngủ rồi, An Noãn luôn tra cứu tài liệu về chứng trầm cảm và chán ăn ở trên mạng. Nhìn thấy ảnh những bệnh nhân mắc chứng chán ăn gầy trơ cả xương, An Noãn sợ đến phát khóc.
Nằm ở trên giường mãi vẫn không tài nào ngủ nổi, cô lại dậy tìm rất nhiều công thức nấu ăn, in từng tờ ra. Trước kia hình như Mạc Trọng Huy luôn ăn rất ít, nhưng quá khứ hắn rất thích vận động, trông rất cường tráng, khỏe mạnh, vóc dáng cũng đẹp.
Ngày hôm sau vừa sáng sớm An Noãn đã xuống tầng, chạy thẳng vào bếp bắt đầu nấu mì. Đậu Nhã Quyên thức dậy làm đồ ăn sáng thì nhìn thấy bóng dáng gầy nhỏ của An Noãn đang bận rộn trong phòng bếp, bà đi tới cưng chiều nói, “An Noãn, đói bụng à? Cháu muốn ăn gì, bác nấu cho cháu.” “Không, không phải là cháu muốn ăn, cháu có một người bạn bị bệnh đang nằm viện, anh ấy muốn ăn mì cho nên cháu nấu đem qua cho anh ấy.”
Đậu Nhã Quyến mập mờ cười một tiếng với cô, xích tới hỏi, “Bạn nam hay nữ thế?”
“Chỉ là một người bạn bình thường thôi, bác đừng hiểu lầm, không phải bạn trai đầu.”
“Vậy sao? Không phải bạn trai, cũng là bạn không bình thường, nếu không làm sao cháu lại để tâm như vậy? Nói cho bác nghe xem là con cái nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474682/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.