An Noãn mở hộp giữ nhiệt ra, múc cho hắn bát cháo.
A Mạc Trọng Huy giơ tay lên, “Tay anh đau lắm, hai ngày nay truyền dịch nhiều quá vừa mỏi vừa trướng.”
An Noãn trợn mắt ngồi xuống đút cho hắn.
“Nghe nói buổi trưa anh không ăn gì?
Mạc Trọng Huy thản nhiên “ừ” một tiếng, “Không biết bọn họ lấy đồ ăn từ đâu, rất khó ăn.” “Vậy anh chú ý giữ gìn sức khỏe cho tốt, sớm ngày xuất viện, tự mình nấu nướng, thích ăn gì thì tự làm cái đó.” “Anh thích đồ ăn em nấu.”
An Noãn khó chịu hừ một tiếng, “Tôi có công việc ổn định, không muốn làm bảo mẫu cho anh.”
“Mạc Trọng Huy, nghe nói anh mắc chứng trầm cảm, chống chán ăn hả?”
Hắn trầm giọng nói, “Không có.”
“Lại còn cãi! Mạc Trọng Huy, tôi thật sự càng ngày càng xem thường anh đấy.” Ánh mắt hắn tối lại.
“Tôi vẫn thích Mọc Trọng Huy có một bờ vai to lớn có thể để cho người ta dựa vào trước kia hơn. Tôi thích nhìn anh bơi lội ở trong hồ bơi, rất đẹp trai. Tôi còn thích xem anh tập thể dục, rất đàn ông. Mạc Trọng Huy, lúc nào thì anh trở về được là anh trước kia?”
Hắn ngớ ra, thấp giọng hỏi, “Anh trở về như cũ rồi, em cũng sẽ quay lại sao?”
An Noãn cắn môi, không lên tiếng.
“Mạc Trọng Huy, Lý Hân Như xinh đẹp lại thuần khiết, còn rất hiền lành, anh thật sự không thích cô ấy một chút nào sao?”
Mạc Trọng Huy ung dung mở miệng, ánh mắt có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474684/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.