Trở về khách sạn, Lâm Dịch Xuyên vào phòng bếp nấu cơm chùa. Hứa Vĩ Thần cũng tới ăn cơm. Người này gần đây có một hạng mục lớn ở Hồng Kông, thời gian ở Bắc Kinh rất ít.
“Noãn, tôi yêu rồi!” An Noãn ngồi ở phòng khách xem tivi, nuốt luôn một hạt dưa vào trong cổ họng. “Hứa Vĩ Thần, anh đừng dọa tôi có được không? Sẽ mất mạng đó.” Hứa Vĩ Thần ngồi xuống bên cạnh An Noãn, vô cùng kích động nói, “Tôi cảm thấy tôi thật sự yêu rồi.” An Noãn cười trêu chọc, “Không phải anh vẫn luôn yêu thầm tôi sao? Tôi không yêu anh, anh yêu ai được hả?” “Tôi gặp một cô gái ở trên máy bay, cô ấy vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn rất thuần khiết, tôi cảm thấy tôi rất yêu cô ấy, làm thế nào đây, tôi sắp điên rồi!” An Noãn tức giận vì một tiếng, “Hứa Vĩ Thần, anh đã điên rồi, hơn nữa còn hết phương cứu chữa nữa.”
Hứa Vĩ Thẩn đập mạnh lên đầu có một cái, “Noãn Noãn, tôi nói thật đấy, lần đầu tiên tôi có loại cảm giác tim đập thình thịch thế này.”
“Cô gái kia tên là gì? Nhà ở đâu? Làm ở công ty nào?” Hứa Vĩ Thần lắc đầu.
“Cái gì cũng không biết, vậy mà cũng gọi là yêu à?” “Tôi vừa gặp đã yêu cô ấy.” “Anh đã nói chuyện với cô ấy chưa?”
Hứa Vĩ Thần vẫn lắc đầu, “Tôi chào cô ấy, hình như cô ấy không nghe thấy, có lẽ là cô ấy có chuyện gì gấp. Xuống máy bay tôi đi lấy hành lý, kết quả đi ra ngoài đã không thấy cô ấy đâu nữa rồi. Vốn còn muốn tiễn cô ấy một đoạn đường nữa.”
An Noãn hung hăng vỗ một cái lên vai anh ta, khuyên nhủ, “Hứa Vĩ Thần, rửa tay ăn cơm đi, từ sáng đến tối lại làm loại chuyện không đáng tin này. Tuổi tác anh cũng không nhỏ nữa rồi, nên nghiêm túc tìm một người đi thôi, hôm nào tôi tìm hiểu một người ở công ty giúp anh, người đẹp ở JM ta cũng rất nhiều.”
Lâm Dịch Xuyên ở phòng bếp gọi dọn cơm, An Noãn chạy đirửa tay, Hứa Vĩ Thần dường như vẫn còn đắm chìm trong tưởng tượng tốt đẹp. Lúc ăn cơm, Lâm Dịch Xuyên cũng phát hiện ra sự khác thường của anh ta, không nhịn được hỏi An Noãn, “Cậu ta không sao chứ?” An Noãn cười nói, “Có lẽ là mùa xuân tới rồi, anh ta đang yêu đấy.”
Lâm Dịch Xuyên nghiêm trang nói với An Noãn, “Anh đi rồi, em cứ ở bên này đi, không được ở nhà đối diện nữa.”
An Noãn cười hì hì ra tiếng, “Cho anh ta mười cái lá gan, anh ta cũng không dám làm gì em.” Hứa Vĩ Thần giơ tay cốc lên đầu An Noãn, vô cùng nghiêm túc nói, “An Noãn, tôi không yêu cô nữa, trong lòng tôi bây giờ chỉ có nữ thần của tôi thôi, nhất định tôi phải tìm được cô ấy.”
Lâm Dịch Xuyên cau mày, đầm lại anh ta một phát, bực bội, “Ra tay với người phụ nữ của tôi ở ngay trước mặt tôi, cậu muốn chết à?” Hứa Vĩ Thần và nhanh hai miếng cơm rồi vội vàng rời đi, “Tôi quyết định đến công ty hàng không tra kiểm tra xem, có lẽ có thể tra ra cái gì đó, dù sao khoang hạng nhất không phải là chỗ người bình thường có thể ngồi được.”
Sau khi Hứa Vĩ Thần chạy đi, An Noãn buồn bực, “Anh ta sẽ không làm thật đó chứ?”
“Em đừng có lo chuyện của cậu ta.”
Lâm Dịch Xuyên vốn muốn ở lại giúp An Noãn kết thúc hạng mục, kết quả bên phía trụ sở chính gọi điện thoại tới, tạm thời có việc phải về.
Anh đi quá nhanh, An Noãn cũng không kịp chạy tới sân bay tiễn.
Lúc Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại cho cô, anh đã ở sân bay rồi.
“Lão Lâm, bây giờ em đến sân bay vẫn còn kịp chứ?”
Lâm Dịch Xuyên ở đầu bên kia cười nói, “Đừng chạy qua đây, anh trở về xử lý chút chuyện, xử lý xong sẽ lại qua đây với em. Mấy ngày anh không có ở đây, buổi tối em về nhà họ Thẩm ở, ở bên ông ngoại em. Đợi anh đến rồi, em chính là người của anh. Nói với bọn họ, đến lúc đó đừng có ai đòi giành với anh.”
“Lần sau anh tới đưa cả Tảo Tảo tới đi, dẫn thằng bé đi gặp ông ngoại em.” Lâm Dịch Xuyên ở đó đầu kia khẽ cười ra tiếng, “Không phải nên đưa anh đi gặp ông ngoại em trước sao?”
“Đến lúc đó cùng nhau gặp.”
“Là em tự nói đấy nhé, đến lúc đó đừng hối hận.” “Lão Lâm, anh đi gấp như vậy, có phải có chuyện phiền phức gì không?”
Giọng nói trầm mạnh của Lâm Dịch Xuyên vang lên ở đầu kia, “Em yên tâm đi, không có chuyện gì anh không xử lý được cả, ngoan ngoãn, đợi anh.” Có những lời này của anh, An Noãn cũng yên tâm hơn hẳn. Lâm Dịch Xuyên đi mấy ngày, An Noãn rất nghe lời ngày nào cũng trở về nhà họ Thẩm ở làm cho ông cụ Thẩm vô cùng vui vẻ.
Hạng mục thư viện này đã bắt đầu tiến vào phần kết thúc, tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, Hứa Vĩ Thần giúp đỡ cô không ít việc. Người này hình như rất để ý đến cái cô gái vừa gặp đã yêu đó, liên tục nhắc tới cô ấy trước mặt An Noãn. Chỉ là anh ta đi điều tra mãi cũng không tra được gì.
An Noãn cười trêu chọc anh ta, “Hứa Vĩ Thẩn, tôi khuyên anh đừng đi tra nữa, thứ như tình yêu ấy mà, giữ lại chút cảm giác mông lung mới là tốt đẹp, thật sự tra ra lại lịch của cô ấy rồi, có lẽ anh sẽ rất thất vọng đấy.”
“Cho dù cô ấy là người như thế nào tôi cũng thích hết.”
“Ngộ nhỡ là em gái được người ta bao nuôi thì sao?” An Noãn còn chưa dứt lời đã ăn một cái cốc lên trán.
“Hứa Vĩ Thần, anh cần phải như vậy không hả? Ra tay ác như vậy, đau chết đi được.” “Ai bảo cô dám xúc phạm nữ thần trong lòng tôi.”
An Noãn bĩu môi, lười phản ứng với anh ta, người đàn ông này bị điên rồi.
Hôm nay đến thị chính thành phố nộp bản thảo, gặp được Lưu Uy, thái độ của Lưu Uy đối với An Noãn thực sự làm cho cô không chịu nổi.
“Cô An, hạng mục này làm cố vất vả rồi, tối nay cô có rảnh không, tôi mới tổ thiết kế của cô một bữa cơm, cảm ơn mọi người.”
An Noãn khoát tay, từ chối, “Không được, tôi đã nói với ông rồi, tối nay trở về với ông.”
“Như vậy sao, vậy ngày khác thì sao? Ngày nào thì cô có thời gian.” “Ngài khách sáo quá, thật sự không cần đâu.”
Ông ta không dám kiên trì nữa, chỉ dò xét hỏi cô, “Cô An, cô có bạn trai chưa?”
“Thế thì tiếc thật, con trai tôi mới du học ở nước Mỹ về, còn muốn giới thiệu cho hai người làm quen một chút.” Khóe miệng An Noãn giật giật, lặp lại lần nữa, “Tôi có bạn trai rồi, hơn nữa tình cảm rất tốt.”
“Vậy thì chúc phúc cô An nhé, bạn trai của cô đúng là người hạnh phúc nhất trên đời này.”
Đi ra khỏi tòa cao ốc thị chính thành phố, An Noãn phát hiện Mạc Trọng Huy nằm ở bệnh viện bên cạnh. Cô mua một giỏ trái cây ở bên ngoài bệnh viện, cũng không biết hắn đã xuất viện hay chưa, liền muốn đi thử vận khí xem sao.
Đển cửa phòng bệnh của Mạc Trọng Huy, thấy Mạc Trọng Huy vẫn nằm ở trên giường bệnh, bên trong chỉ có trợ lý Trương. An Noãn gõ cửa, trợ lý Trương mở cửa, kinh ngạc, “Cô An, tại sao lại là cô? Mau vào đi.” An Noãn cười đi vào, đặt giỏ trái cây ở bên cạnh. Mạc Trọng Huy vẫn như vậy, đôi mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt.
Cô đột nhiên có chút hoài niệm Mạc Trọng Huy của trước kia, Mạc Trọng Huy thích tập thể dục, thích bơi lội, thích uống cà phê rượu vang ngày ấy. “Cô An, cô đút cho ngài Mạc ăn chút gì đi, nhiều ngày nay anh ấy chẳng chịu ăn uống gì cả. Ngày nào cũng phải dựa vào dịch dinh dưỡng, chúng tôi sắp lo chết mất rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]