Cả bữa ăn sau đó, Thẩm Diệc Minh không ngừng gắp thức ăn, rót đồ uống cho An Noãn. Lưu Uy nhìn thấy cả, trong lòng ông ta không khỏi run rẩy. Ông ta làm việc từ trước đến giờ cẩn thận từng li từng tí, sao lại vô tình đắc tội tiểu công . chúa này rồi? Trách chỉ trách nhà họ Thẩm quá ẩn mình, cô gái này cũng che giấu quá kĩ. Nếu không, biết cô là cháu gái của đại Boss, cho dù ông ta có một vạn cái lá gan cũng không dám giao hạng mục thiết kế kia cho cháu gái mình.
Ăn xong bữa cơm, Thẩm Diệc Minh đích thân đưa An Noãn trở về khách sạn. Ở trên xe, Thẩm Diệc Minh lại bắt đầu oán trách, “Cũng có phải không có nhà đâu, ở nhà mình không ở, sao cứ phải ở khách sạn chứ?”
An Noãn cười, nghiêm túc nói, “Bác, cháu muốn xin bác một chuyện.” “Con bé ngốc này, có chuyện gì cứ nói đi.”
An Noãn cắn môi, nói từng câu từng chữ, “Chuyện cháu là cháu gái của bác, có thể dùng để cho người khác biệt nữa không?” Thẩm Diệc Minh khẽ cau mày, “Cháu đang trách cách làm hôm nay của bác à?”.
An Noãn lắc đầu, “Cháu biết là bác đang bảo vệ cháu, cháu cảm thấy được bác thương yêu rất hạnh phúc, nhưng người nhà là người nhà, sự nghiệp là sự nghiệp, cháu không muốn chập làm một. Mong bác tin tưởng cháu, cháu có thể làm rất tốt ở phương diện sự nghiệp”
Đứa nhỏ này quá ngây thơ rồi.
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, nắm chặt tay cô nói, “Được, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474666/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.