An Noãn còn chưa kịp nói gì, Hứa Vĩ Thần đã đi ra ngoài tìm cô.
Thấy Thẩm Thần Phong kéo tay cô, Hứa Vĩ Thần lập tức sầm mặt lại.
An Noãn rút tay về, thản nhiên nói với Thẩm Thần Phong, “Em đi vào trước, ngày khác hãy nói.” Tối hôm đó trở lại khách sạn, sắc mặt Hứa Vĩ Thần rất kém, nhưng anh ta vẫn không phát tiết ra ngoài.
An Noãn không nhịn được giải thích đơn giản, “Tôi và Thẩm Thần Phong không có gì với nhau cả, anh đừng hiểu lầm” “An Noãn, có phải là người đàn ông nào cô cũng có thể cầm tay, còn có thể đường hoàng nói không có gì không?”
“Thật sự không phải như anh nghĩ đâu.”
Hứa Vĩ Thần khoát tay, “Không cần giải thích với tôi, tôi không phải là gì của cô, chỉ là đôi khi tôi thấy bất bình thay cho lão Lâm thôi.”
An Noãn biết có giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng, rồi một ngày chân tướng sẽ rõ ràng.
Buổi tối ngày hôm sau, tài xế của Thẩm Diệc Minh tới đón An Noãn, An Noãn lên xe mới phát hiện Thẩm Diệc Minh đích thân tới đây.
Hai người đối mặt với nhau, An Noãn lí nhí gọi một tiếng “bác”.
Thẩm Diệc Minh cười, nắm chặt hai tay cô.
Người cảnh vệ ngồi ở ghế phụ quay đầu lại, cười nói với An Noãn, “Cô An, ngài Thẩm mới từ vùng khác về đây, còn chưa về nhà đã tới gặp cô rồi. Theo tôi thấy cô vẫn nên cho ngài Thẩm một bức ảnh đi, để cho lúc ngài Thẩm ở vùng khác bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474665/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.