"Ngộ độc rượu ở mức độ nhẹ, sau khi tỉnh uống nhiều nước ấm, ăn nhiều hoa quả. Tuổi còn trẻ, nếu không cố được thì đừng có nhắm mắt nhắm mũi mà cố, bây giờ cách tốt nghiệp chỉ còn có nửa năm mà phòng y tế này của tôi đã bắt đầu tiếp đãi mấy đứa con trai say tí bỉ, ngày hôm qua còn gặp một đứa uống đến phù não. Cậu nói xem mấy người các cậu về sau ra ngoài xã hội còn có thể làm gì? Chỉ tổ chất thêm gánh nặng cho tổ Quốc và nhân dân chứ làm được gì?"
Giọng nói hơi có vẻ nghiêm khắc không to không nhỏ, vừa đủ để cho Quan Dự vừa mới tỉnh lại nghe được rõ ràng từng chữ.
Mí mắt nặng trình trịch đến nỗi cứ mở mãi mà không lên, Quan Dự thử hai lần, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc, thay vào đó chun mũi lại ngửi ngửi. Hắn cảm thấy đây là một phòng bệnh nào đó ở trong bệnh viện, dù sao ngày hôm qua cũng ngất xỉu ở ngay cửa khoa nội trú, Trần Lâu trực tiếp khiêng hắn vào phòng bệnh cũng không tính là việc gì quá phiền phức.
Chỉ là điểm kỳ quái nằm ở chỗ, mùi thuốc sát trùng trong căn phòng này cũng không nồng nặc, ngược lại là luôn có một làn hương hoa hăng hắc xộc vào lỗ mũi.
Giọng nói của Trần Lâu bỗng nhiên vang lên ở bên tai hắn, lại nghe một chút khàn khàn, cậu nói: "Cảm ơn bác sĩ ạ, em cũng biết. Chậu hoa kia có thể tạm thời chuyển ra ngoài được không ạ? Cậu bạn này bị dị ứng phấn hoa thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu/1113375/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.