Tiểu diêm vương đi từ sớm, giữa trưa lại gọi điện thoại nói không về nhà ăn cơm.
Quan Dự vừa đúng lúc cũng đang ở bên ngoài đi xã giao với khách hàng, nghe vậy ờ một tiếng, kéo kéo cổ áo, nói một cách tùy ý: "Tiểu Lộc kia, em cũng đừng liên hệ nữa."
Hắn đột xuất đi ra từ phòng riêng của nhà hàng, mới vừa nói một câu đã thấy đồng nghiệp cuống cuồng chạy ra tìm, hiển nhiên khách hàng bên trong lại đang bày trò đùa giỡn. Quan Dự nhướng mày, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng có chút mất kiên nhẫn, đồng nghiệp thấy thế lập tức dập đầu cúi chào hắn, rồi vội vã lui trở vào.
Giọng của Trần Lâu lại không gấp gáp cũng không thong thả, hỏi: "Tại sao? Thằng bé rất ngoan, em và cậu ta có duyên." Có tiếng trang giấy loạt xoạt truyền tới từ bên kia, tuy rằng cực nhẹ, Quan Dự lại gần như lập tức nghĩ đến cậu giờ này nhất định là đang ngồi sụp lưng ở trên chiếc ghế trong hiệu thuốc, khóe miệng cong lên một cách ôn hòa, dưới tay lại chẳng mảy may lưu tình mà vò giấy vụn thành một cục tròn, lại nhàm chán gỡ ra.
Quan Dự nói: "Đó là em họ của cậu ấy."
Động tác vò giấy của Trần Lâu khựng lại, cả người như bị đông cứng ở một tư thế.
Quan Dự ở đầu bên kia hỏi: "Trần Lâu?"
"Ồ, em họ à, " Trần Lâu rốt cuộc có chút phiền chán tờ giấy nhàu nát kia, ném vèo một cái vào thùng rác, hỏi: "Anh biết từ khi nào?"
"Buổi sáng, " Quan Dự nói: "Em đã biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu/1113374/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.