Gió đêm hơi lạnh, Trần Lâu cúi gằm đầu đi thẳng một mạch đến trạm dừng xe buýt, bấy giờ mới ngẩng đầu lên hít sâu thở mạnh vài hơi.
Không khí lạnh lẽo thông qua đường phế quản xuyên thấu khắp toàn thân cậu, lông tơ dựng đứng, rõ ràng hôm trước vẫn là ngày lập hạ vào năm cậu bước sang tuổi ba mươi, vậy mà lúc tỉnh dậy, trước mắt đã là đất trời đảo lộn, quay về với mùa đông khắc nghiệt của năm thứ tư đại học. Ngay lúc vừa mới tỉnh lại, Trần Lâu cũng chẳng bình tĩnh hơn so với Quan Dự được bao nhiêu, cậu thậm chí làm rất nhiều thí nghiệm đơn giản, bấu véo cánh tay và cẳng chân một lượt, mặt mũi cũng xoa nắn một vòng.
Chỉ là nỗi nghi hoặc của cậu không quá sâu.
Quan Dự không biết, hôm ấy Tiểu Lộc ăn mừng sinh nhật, cũng là sinh nhật của cậu, Trần Lâu.
Trần Lâu đã chẳng còn ôm bất cứ kỳ vọng gì đối với Quan Dự, tự nhiên không trông mong là sẽ có hoa tươi hay bánh ngọt gì đó chờ đợi mình. Hôm ấy cậu xin nghỉ phép nửa ngày, đi đạo quán* ở núi Tam Thanh, tản bộ dạo chơi hứa nguyện điều ước.
*nguyên văn: 道观 (đạo quán),miếu thờ, đền thờ của Đạo giáo.
Điều đầu tiên mà cậu ước là hy vọng năm sau phát tài, phát tài rồi sẽ chia tay đoạn tuyệt sạch sẽ với Quan Dự. Sau đấy cậu lại thoáng có một chút hối hận, sửa lời, ước rằng mong sao Quan Dự có thể quên được mối tình đầu, chính mình có thể bỏ được tính tình kém, hai người chân tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cu/1113376/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.