Rất nhiều bài hát đã được bật trong đêm đó.
Ngoài Canvas Town, còn có rất nhiều bài hát tiếng Quảng.
Âm nhạc trong tai nghe tạo ra nơi trú ẩn an toàn, cho phép họ trốn vào đó trong thời gian ngắn.
Nhưng dù sao vẫn phải trở về hiện thực.
Lúc Lục Tư Việt lấy tai nghe lại, cằm Lý Tích Thần đặt lên đầu gối, thấp giọng nói: "Hình như anh rất thích các bài hát tiếng Quảng."
“Nghe những bài này lớn lên mà." Lục Tư Việt nói.
“Anh là người ở đâu vậy?" Lý Tích Thần không dám nhìn anh.
Lục Tư Việt nói: "Nam Nghi."
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Thành phố ven biển."
“Vậy anh biết nói tiếng Quảng không?"
“Biết."
Lục Tư Việt cất tai nghe, lại cất điện thoại vào túi.
Anh nghiêng mặt nhìn Lý Tích Thần, khuôn mặt to bằng bàn tay chôn ở giữa đùi, đôi mắt trong trẻo lay động không ngừng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh dùng tiếng Quảng gọi một tiếng: "Lý Tích Thần."
“Hả?"
Lý Tích Thần nhìn nhau với anh, ánh sáng lưu chuyển trong sóng mắt hai người.
Anh nhếch môi cười khẽ, ánh mắt cong lên, bỗng nhiên ghé sát vào Lý Tích Thần, sợ tới mức mắt Lý Tích Thần chớp không ngừng.
Làm... làm cái gì vậy?
Ánh mắt Lý Tích Thần chớp đến mức thấy xót, đối diện với khuôn mặt đẹp trai đột nhiên tới gần, cô có chút không biết làm sao.
Một lát sau, hơi thở ấm áp của anh phả bên tai cô, là tiếng Quảng mang theo ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cau-co-doc/3388305/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.