Lý Tích Thần đúng ở trước cửa tay chân luống cuống, không biết phải làm như thế nào.
Bởi vì câu nói đó của Lục Tư Việt mà từ lỗ tai cô đỏ đến tận cổ.
Anh đã biết rồi sao.
Biết cô đang cố ý trốn tránh anh.
Chợt có một loại quẫn bách và xấu hổ khi bị người ta vạch trần dâng lên.
"Anh..." Lý Tích Thần thử giải thích, "Tôi..."
Mỗi lần chỉ có thể thốt ra chủ ngữ, căn bản không biết phía sau nên nói gì.
Cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lục Tư Việt, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, ngón chân bởi vì xấu hổ đã cuộn tròn mấy lần, hận không thể đem cả người giấu đi ngay lập tức.
Nhưng giày của Lục Tư Việt trắng quá.
Đây cũng không phải giày mới, lần trước cô đã thấy anh mang.
Đại đa số người đi giày trắng lâu sẽ ố vàng, hoặc là bị phủ một lớp bẩn, nhưng giày của anh lại rất sạch sẽ.
Mặc dù đã uống rượu, còn vừa từ bên ngoài trở về, anh vẫn có thể thể hiện ra dáng vẻ không nhiễm bụi trần.
Cô không ngẩng đầu đương nhiên không nhìn thấy khóe miệng Lục Tư Việt đang nhếch lên.
"Tôi... không..."
Dưới sự kiên nhẫn chờ đợi của anh, Lý Tích Thần phun ra nuốt vào hai chữ.
Sao có thể chứ.
Rõ ràng là có.
Còn là cố ý.
Nhưng đối với giọng nói mang theo vài phần uất ức của Thượng Lục Tư Việt, cho dù có nhiều lời muốn nói hơn nữa, cũng chỉ có thể rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cau-co-doc/3388304/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.