Thời gian không ngừng trôi đi, cuộc sống của Lý Tích Thần có một vài thay đổi nhỏ.
Tối hôm đó sau khi xem phim cùng với Lục Tư Việt ở nhà cô xong, cô lại né tránh anh lần nữa.
Không biết nên nói gì, cũng không biết nên biểu hiện như thế nào.
Lục Tư Việt vẫn mang cho cô hai bữa tối tiếp theo, nhưng cô không còn chờ anh nữa.
Cô gọi thức ăn ngoài trước khi anh về nhà, còn cố ý để hộp thức ăn mà cô đã ăn xong ở ngoài cửa.
Đứng dựa vào cửa khi anh đến gõ cửa, thì thầm trả lời anh như thường lệ, nhưng khi anh nói treo bữa tối ở cửa cô sẽ trả lời, "Tôi... tôi đã... ăn tối rồi."
Ngày đầu tiên, bởi vì khẩn trương mà cô lắp bắp ngắt câu không đúng chỗ.
Cô nói: "Tôi đã...đã ăn...ăn cơm rồi."
Thật tệ.
Anh hàng xóm cũng không quan tâm.
Anh còn hỏi: "Có cần giúp em vứt rác ở cửa không?"
Lý Tích Thần nhìn qua mắt mèo nho nhỏ, thân hình anh cao ngất, vẻ mặt hơi khó hiểu.
Giọng nói vẫn rất dễ nghe.
"Không cần." Lý Tích Thần nói: "Sẽ có... người đến dọn."
Trong tiểu khu có người phụ trách thu rác.
Không cần làm phiền Lục Tư Việt.
"Được." Lục Tư Việt trầm mặc vài giây, "Em nghỉ ngơi sớm đi."
Giọng nói của anh hôm đó dường như mang theo cảm giác mệt mỏi vô cùng.
Đêm hôm đó trong đầu Lý Tích Thần đều là câu nói kia của anh, cả đêm không ngủ.
Ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cau-co-doc/3388303/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.