Đây không phải là lần đầu tiên Lý Tích Thần nghĩ đến khả năng đập đầu xuống đất mà một phát chết ngay rồi.
Ít nhất tối nay, cô đã nghĩ đến nó không dưới mười lần.
Cả người cô vùi vào trong gối, chân vểnh lên không trung, ô ô a a rất lâu.
Sao lại có thể mất mặt như vậy.
Không có gì chứ!
Không có con khỉ!
Rốt cuộc có nghe người ta muốn hỏi gì chưa?
Chưa nghe gì cả mà đã trả lời lung tung.
Đổi sang hành tinh khác để sống thực sự có thể đưa vào xem xét rồi.
Lý Tích Thần một lần nữa hiểu được, sự ngu xuẩn của con người là không có điểm giới hạn.
Không ngoài ý muốn, đêm nay cô lại mất ngủ.
Nhưng cô không có ý ở yên đợi cơn buồn ngủ đến, mà ngồi bên cửa sổ ngắm vầng trăng treo giữa màn đêm yên tĩnh.
Lúc cô đi xem ngôi nhà này, cô thích nhất là cửa sổ lồi trong phòng và ban công ở phòng khách.
Nơi có ánh nắng mặt trời là nơi chữa lành tự nhiên.
Chẳng qua cô chỉ thỏa mãn cơn nghiện cửa sổ lồi vài ngày sau khi chuyển vào mà thôi, sau đó đã để không đó.
Đêm nay đột nhiên hứng lên, ôm con búp bê của mình ngồi trên cửa sổ lồi.
Cửa sổ lồi và ban công bên cạnh cách nhau không xa, nhưng cô có lắp rèm cửa, nhà bên cạnh không thể nhìn thấy cô.
Huống hồ nửa đêm khuya khoắt, ai mà ngồi ở ban công nhìn cửa sổ lồi nhà bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cau-co-doc/3388290/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.