Thật lòng mà nói, Lục Tư Việt chưa từng nghĩ tới cô sẽ mở cửa.
Anh chỉ là thăm dò gõ cửa một cái, không biết vì sao, chỉ đơn thuần là thăm dò.
Mục đích của thăm dò là gì?
Bản thân anh cũng không hiểu.
Con người làm việc nếu mọi thứ đều có mục đích, thì đúng là quá nhàm chán.
Ít nhất Lục Tư Việt không phải là người nhàm chán.
Trước kia anh tặng bánh ngọt cho cô bé này hai lần, đơn thuần vì biểu đạt sự áy náy, cũng biết cô bé này không thích gặp người khác, triệu chứng cô biểu hiện ra cũng không được xem là sợ hãi giao tiếp mức độ nhẹ, triệu chứng này ít nhất là phải ở mức độ trung bình.
Nhưng anh cảm thấy nếu đã gặp qua vài lần, vậy hẳn là đã nằm ở mức độ có thể gặp mặt để trả đồ rồi.
Vì vậy, anh không do dự mà gõ cửa, nhưng lại chưa từng dự đoán hành vi của cô.
Đối với anh, cô có làm gì thì cũng sẽ nằm trong phạm vi mà anh có thể hiểu được.
Là một nhà tâm lý học, anh luôn khoan dung với bệnh nhân.
Mặc dù đây không phải là bệnh nhân của anh.
Nhưng không bao gồm điều này, cô mở cửa, sau khi nhìn thấy anh lại đóng cửa lại.
Đây có lẽ mới thật sự là "đóng cửa không tiếp”.
Lục Tư Việt một tay đút vào túi đứng ở cửa nhà cô, lại không có định trở về.
Vì thế một phút sau, cánh cửa chậm rãi mở ra, trước tiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cau-co-doc/3388289/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.